Quần áo

Quần áo

18 thg 9, 2011

Bi kịch của một cô gái thất nghiệp

Chỉ vì thất nghiệp, một cô gái vốn ngoan hiền đã trở thành người khác hẳn, làm liều và sa ngã...

Bất lực vì không xin được việc

Ra trường đã rất lâu nhưng Hà vẫn không tìm được một chỗ trú chân nào ổn định. Từ ngày ra trường tính đến bây giờ cũng ngót nửa năm, bạn bè có chỗ ăn chỗ làm ổn định cả chỉ còn Hà bơ vơ một mình, nay đây mai đó, hết làm việc bán hàng thuê lại đi làm chân chạy bàn. Nhiều lúc chán nản muốn buông xuôi.

Hà không phải là sinh viên yếu. Ra trường cũng với tấm bằng khá nhưng có lẽ ngoài hình không xinh đẹp cho lắm, cộng với khả năng giao tiếp chưa thực sự thuyết phục nên cô không dễ để kiếm việc. Thời đại này người đi xin việc thì nhiều, công việc ngon lành đâu phải là dễ. Những chỗ hấp dẫn thì đã có những người xuất sắc hoặc không thì cũng con ông cháu cha. Vả lại xin việc còn hợp với chuyên ngành và kiến thức mà mình đã học chứ đâu phải việc gì cũng làm được.

Gần nửa năm nay, Hà đi làm chân chạy bàn cho các tiệm bán đồ ăn, đồ nhậu. Chán việc cô lại xin đi làm nhân viên bán quần áo trong shop thời trang không thì ngoài chợ. Ấy vậy mà chẳng ai biết Hà tốt nghiệp đại học ra trường bởi Hà giấu tiệt đi. Họ có hỏi thì cô cũng nói học trung cấp hoặc là chẳng học hành gì để đỡ xấu hổ với mọi người.

Hà nay đây mai đó kiếm tìm việc nhưng đến đâu họ cũng đòi hỏi kinh nghiệm. Vả lại trình độ ngoại ngữ tin học của Hà cũng không được tốt nên rất khó để cô có thể xin được một công việc ổn định, với mức lương kha khá. Làm chạy bàn thì cũng chỉ được vài đồng, chưa chắc đã đủ tiền thuê nhà, ăn ở. Cuộc sống nhiều vất vả và cơ cực khiến cô sinh ra chán nản, tuyệt vọng, không biết tìm con đường nào để giải thoát.

Chán đời đi làm gái

Công việc là một vấn đề, người ngoài là một vấn đề nhưng bố mẹ Hà ở quê và tiền chi tiêu lại là vấn đề khác. Hà sợ về quê, sợ họ hàng cô bác hỏi về công việc. Vì ở quê, một người học đại học ra trường đã là điều may mắn và to lớn lắm. Vả lại bao lâu nay bố mẹ vẫn tự hào về cô con gái. Từ ngày đi làm chưa gửi cho bố mẹ được đồng tiền nào, Hà cũng thấy áy náy lắm rồi, nói chi đến việc về xin tiền tiêu pha và chạy việc. Nghĩ vậy, Hà đành đánh liều làm càn.

Cô bắt đầu theo người quen biết sa chân vào cái nghề mà chẳng ai có thể coi trọng được trong cuộc đời này, nghề làm gái. Hà bắt đầu bằng những cuộc tiếp khách trong các quán bar, quán cà phê đèn mờ. Số tiền hậu hĩnh ban đầu cô nhận được cũng là niềm an ủi lớn. Mặc dù không có nhan sắc nhưng với Hà, những kẻ qua đường như vậy cũng không có để mồi chài, kiếm chác. Đối tượng của cô cũng không phải là hạng sang trọng gì cho cam.

Rồi dần dần quen “nghề”, Hà bắt đầu từ bỏ các quan bar, đi với bất cứ gã đàn ông nào có nhu cầu gọi cô. Cô trở thành gái hạng sang cho các nhà hàng bởi kinh nghiệm trong nghề và bởi cô có rất nhiều mánh khóe. Vả lại vì quan hệ xã hội nhiều nên cách ăn nói của Hà đã tiến bộ hẳn. Cô biết cách câu kéo khách nên nhiều người ưng ý dù cô cũng chẳng xinh đẹp gì. Hà bỗng dưng thành “vua xứ mù” vì trình độ học vấn của cô. Dù không nói ra nhưng ít ai trong số những người đi làm nghề như Hà lại có trình độ đó. Hà chỉ là một trong những nạn nhận vì tuyệt vọng trước cuộc sống làm liều. Dù có nhiều người cũng kiếm tiền bằng con đường ấy nhưng học tìm các đại gia, tìm các ông sếp lắm tiền nhiều của chứ không phải là chọn cái cách đứng đường như Hà.

Lòng Hà chua chát. Có lẽ rằng bố mẹ sẽ chết đi được nếu biết rằng con gái họ đang lầm lỡ trong cuộc đời.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ