Quần áo

Quần áo

11 thg 12, 2011

Tận mắt chứng kiến chồng 'chơi gái'

Anh rít rít khoác vai một cô gái trong nụ cười tươi và niềm hạnh phúc vô bờ. Anh giống như chú chim vừa sổ lồng, được bay ra ngoài thế giới tự do.

Tôi bàng hoàng không tin nổi vào mắt mình, vì sao người chồng tôi yêu thương bao lâu nay, giờ lại trở thành thế này? Tại sao anh lại coi thường tôi đến vậy, tại sao lại chà đạp lên hạnh phúc mà tôi đang cố gắng vun đắp? Anh đã không còn yêu tôi, không còn tôn trọng tôi.

Tôi lần theo tiếng xe taxi. Anh nói, hôm nay anh bận đi công tác 2 ngày, khi nào về anh sẽ mua quá. Có lẽ cái câu nói mua quà anh chỉ dành để an ủi tôi, khiến tôi yên tâm rằng, anh còn quan tâm tôi. Nhưng tôi hiểu, tôi nào có vui, anh đã thay đổi.

Nơi anh dừng chẳng phải chỗ nào quá xa lạ, một khác sạn chỉ cách nhà có 20 cây số. Vậy mà anh phải mang những cả vali quần áo để đánh lừa tôi. Tôi buồn, tôi biết gần đây trong mắt anh có nhiều dấu hiệu lạ nhưng, không ngờ cái ngày tôi lo lắng lại đến nhanh như vậy.

Anh rít rít khoác vai một cô gái trong nụ cười tươi và niềm hạnh phúc vô bờ. Anh giống như chú chim vừa sổ lồng, được bay ra ngoài thế giới tự do. Tôi đã làm gì để anh chán ngấy đến thế, đã làm gì để anh phải tìm nguồn vui khác một cách trắng trợn đến như vậy. Anh không nhớ, mai là sinh nhật tôi sao?

Tôi hé cánh cửa anh đóng hờ trong phòng khác sạn, choáng váng, còn không tưởng tượng được mình đang nhìn thấy gì, thấy anh đang ân ái người đàn bà kia mà đầu ốc tôi mụ mị, tôi như người mất hồn. Tôi tự chừng phạt mình bằng một cái tát thật mạnh, để thức tỉnh cái con người này. Tôi tự dằn vặt mình rằng: “mày đã làm gì sai, tại sao chồng mày lại phản bội mày như thế?”.

Tôi ngất đi lúc nào không hay biết. Khi tôi tỉnh dậy, có một bàn tay nắm hờ, tôi biết đó là anh nhưng tôi cố tình không quay mặt ra, để mặc anh ngồi đó. Tôi ghê tởm chính người là chồng mình, tôi sợ đối diện với anh mắt kia, tôi sợ con người ấy sẽ lại nịnh nọt tôi, van xin tôi.

Nhưng anh không nói gì, anh chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng, xuống bếp, nấu ăn, và làm bánh ga tô mừng sinh nhật tôi. Tôi đứng từ xa nhìn anh. Đó đích thực là người đàn ông tôi yêu ngày nào, đó là người mà tôi luôn muốn được kề bên, được dựa dẫm. Con người ấy đã thay đổi nhưng giờ đây lại chiều chuộng tôi. Hay là anh ta đang diễn kịch trước mặt tôi? Liệu có phải đó là một sự hối lỗi. Tôi đau khổ, chua xót, liệu có nên tiếp tục cuộc sống như thế này để khiến mình trở nên lạnh lẽo hơn?

Khánh Trang

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ