Quần áo

Quần áo

8 thg 12, 2011

Người đàn bà siêu giàu đau khổ trong tình yêu vì bói toán

Những mong muốn về một tình yêu rực rỡ, ngọt ngào như thời thiếu nữ trong tôi không còn nữa. Giờ, tôi chỉ cần một hạnh phúc bình dị, chỉ cần nó là của tôi bởi tôi mong biết bao có một người đàn ông ở bên cạnh…


Tôi đã sống cho ba mẹ tôi quá lâu rồi. Giờ thì tôi muốn ra đi. Tôi muốn sống cho riêng mình, tôi muốn có một cuộc đời của riêng mình, muốn được kết hôn, được có những đứa con của mình. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay bốn mươi tuổi. Bốn mươi tuổi và vẫn một mình. Thực ra, nếu nói cho đúng, tôi không một mình vì tôi còn sống cùng ba mẹ. Nhưng tôi thấy mình cô đơn đến cùng cực. Có lẽ chỉ những người phụ nữ nào ở tuổi tôi, đến giờ này vẫn chưa một lần được yêu bằng toàn bộ tình yêu của chính mình, được sống với chính mình thì mới có thể hiểu được cảm giác của tôi.
Tôi không tự kiêu về bản thân mình như tôi tin tôi đủ đẹp, đủ thông minh và thừa giàu có. Nhiều người đàn ông mong muốn được đến với tôi không phải bởi tôi là tỷ phú khi mới ngoài hai mươi mà bởi họ yêu chính con người tôi. Gia đình tôi là một gia đình có quyền và có tiền. Từ thời ông nội, số tài sản ông gây dựng được đã đủ để nuôi cả dòng họ sống trong sung sướng, có kẻ hầu người hạ.
Sau, ông tôi để cho cha tôi quản lý tất cả. Cha tôi là một người cực kì thông minh, lắm mưu mẹo và có tài kinh doanh. Những gì ông nội để lại được cha tôi biến thành số tài sản giá trị hơn lúc ban đầu gấp nhiều lần. Mẹ tôi hiếm muộn, cầu tự đủ nơi nhưng vẫn không sinh thêm được người con nào. Tôi là đứa con duy nhất, chỉ đáng tiếc là tôi là con gái.
Nhưng cha tôi không ngồi trách móc mẹ tôi không thể sinh con nối dõi cho dòng họ mà cha biến tôi thành một người bản lĩnh, kiên cường và có đủ sức cáng đáng gia sản của dòng họ. Ngay từ khi còn nhỏ, lúc chúng bạn vẫn vui vẻ với những đồ chơi bình thường, tôi đã phải học chương trình học cao hơn, gấp rút hơn vì cha muốn tôi nhanh chóng trưởng thành và theo ông học việc kinh doanh.
Việc học của tôi rất nặng, dồn dập và cha chỉ chọn lọc những môn học cần thiết cho tôi. Ông dạy tôi nhiều về cách phân tích thị trường, cách quản lý các trung tâm thương mại, các khách sạn và các nhà hàng của gia đình. Mười tám tuổi, cha đã để tôi thay ông điều hành một khách sạn lớn và giao toàn quyền cho tôi. Ông cho tôi làm mọi thứ miễn là có thể thu hút khách và tăng doanh thu.
Mọi người nghĩ là tôi sung sướng, rằng tôi giỏi giang nhưng tôi thấy mình thật khổ. Sinh ra trong một gia đình quá giàu có đôi khi lại là thiệt thòi. Tôi không được sống như những đứa trẻ bình thường, không có một cuộc đời bình thường, không có một tuổi thơ ngọt ngào. Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ có những con số, những tính toán, những kế hoạch… Tôi là một đứa trẻ không có tuổi thơ.
Hai mươi tuổi, tôi lần đầu tiên biết yêu. Anh là quản lý trong khách sạn của chúng tôi. Đó là một tình yêu nhẹ nhàng, mang nhiều dư vị của tuổi trẻ. Đó là quãng thời gian tôi cảm thấy cuộc đời nhẹ nhàng nhất. Sau những căng thẳng trong công việc, tôi ngồi bên anh, kể cho anh nghe về cuộc đời của mình, về những điều thầm kín chẳng thể kể cùng ai. Chúng tôi vẽ lên viễn cảnh về một tương lai tốt đẹp. Chúng tôi sẽ không cần quá nhiều tiền. Chúng tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường, tôi sẽ cho con tôi có tuổi thơ. Tôi và anh yêu nhau được hai năm thì cha mẹ tôi biết chuyện.
Mới đầu, ông bà không tỏ ý phản đối, chỉ nhắc tôi phải tập trung vào việc kinh doanh. Nhưng đến khi tôi nói, tôi xác định lấy anh làm chồng, mọi chuyện thay đổi. Cha mẹ tôi phản đối. Lí do đưa ra không phải là do không môn đăng hộ đối, anh không xứng với tôi hay vì tôi còn quá trẻ để kết hôn mà là bởi anh không hợp tuổi tôi. Mẹ nói rằng nếu hai đứa lấy nhau thì làm ăn sẽ lụi bại, bao nhiêu gia sản bao nhiêu đời gây dựng sẽ tan nát dưới tay hai đứa. Rất nhanh, anh biến mất trong khi tôi chưa kịp phản ứng. Thật đơn giản để hiểu rằng mọi thứ đều do ba mẹ tôi làm. Tình yêu đầu đời của tôi bị phá bởi những người thân yêu nhất của tôi.
Ba mẹ tôi là những người rất mê tín. Họ tin rằng, việc kinh doanh có thể tốt đẹp như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào việc đi lễ, nhờ có thần thánh phù hộ và chỉ đường dẫn lối. Ba mẹ tôi cho mở phủ rất lớn để xin lộc và tạ lễ. Những lời thầy nói luôn có sức ảnh hưởng lớn tới suy nghĩ của ba mẹ tôi. Khi tình yêu đầu sụp đổ, tôi đau khổ một thời gian dài. Tôi nghỉ việc điều hành kinh doanh. Tôi cũng không quản lý khách sạn nữa. Nhưng rồi cuối cùng thì tôi cũng phải quay lại làm việc.
Ba mẹ nói chuyện tình yêu của tôi giờ sẽ hoàn toàn do ông bà quyết định và lo liệu bởi nó có ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc đời tôi sau này và toàn bộ gia sản của gia tộc nhiều đời sau này nữa. Hai người đứng ra chọn người yêu cho tôi. Nhờ vào các mối quan hệ làm ăn, ba mẹ tìm được rất nhiều chàng trai để cho vào danh sách con rể tương lai. Hơn một trăm người. Vậy mà cuối cùng ba mẹ tôi không tìm được một ai cả. Người nào cũng có khuyết điểm và chẳng ai có thể hợp cung, hợp mệnh với tôi hoàn toàn.
Việc tìm con rể được tiến hành liên tục và nó chỉ dừng lại khi thầy nói rằng ngoài năm mươi tôi mới có thể kết hôn và khi đó, chắc chắn tôi sẽ hạnh phúc. Đó là điều nực cười vô cùng mà tôi từng được nghe và nực cười hơn là ba mẹ tôi tin điều đó. Thầy nói, khi tôi năm mươi, những sao chiếu mệnh, những cung, những vận hạn của tôi sẽ thay đổi và ý trung nhân của tôi nhất định sẽ tới. Ba mẹ bắt tôi phải đợi. Tôi nói, năm mươi tuổi, tôi không thể sinh con được nữa.
Ba mẹ tôi lại bảo, thầy đã phán là có con đàn cháu đống thì không phải lo lắng gì hết. Bắt đầu từ khi đó, tôi được phép yêu đương thoải mái nhưng yêu chỉ là yêu chứ không bao giờ có chuyện cưới. Cuộc đời tôi, đã từng ấy năm sống trong sự sắp đặt của cha mẹ. Chưa bao giờ, tôi được làm theo ý mình một chuyện gì cả. Cha mẹ tôi thì sống theo sự sắp đặt của đấng thần linh nào đó. Đời tôi sập vào bóng tối.
Tôi trải qua vài cuộc tình nữa nhưng chẳng câu chuyện nào có kết thúc tốt đẹp cả. Tôi yêu rồi chia tay. Chia tay rồi lại yêu. Những đau đớn do tình yêu này gây ra lại được hàn gắn bằng một tình yêu khác. Tôi điên cuồng trong các cuộc tình để mong tìm cho mình chút cảm giác ấm áp, chút thanh thản, chút tôi trong đó. Có thể sẽ có người hỏi vì sao tôi không phản kháng? Vì sao tôi chấp nhận một số phận, một cuộc đời như vậy? Thực ra, tôi đã tìm đến cái chết hai lần và cả hai lần đều được cứu sống. Ba mẹ tôi không bị cái chết của tôi làm cho sợ hãi. Tôi không thể gây áp lực với họ. Tôi đã bỏ nhà đi. Nhưng lần này thì mẹ tôi lại tự tử.
Tôi không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến mình nên tôi đành quay về tiếp tục làm con ngoan của ba mẹ. Bạn bè tôi đều đã kết hôn, có người đã có con bồng con bế. Có đôi lúc, tôi đến thăm họ. Thực ra, tôi muốn đến thăm họ rất nhiều bởi tôi muốn nghe thấy tiếng cười nói của trẻ con. Nhưng càng đến nhiều, tôi lại càng khao khát mình cũng có con, khao khát mình có một gia đình. Lâu dần, tôi lại sợ nhìn thấy cảnh vợ chồng họ đi chơi cùng nhau, những cái nắm tay rất chặt và đầy tình yêu. Tất cả vô tình khiến tôi thấy đau đớn.
Ba mẹ tôi năm nay đã bảy mươi tuổi. Họ nói chắc chắn họ sẽ sống đến ngày tôi lên xe hoa, có một ông chồng ở bên cạnh. Ba mẹ không biết tôi đã thả nổi đời mình từ rất lâu. Tôi quan hệ với nhiều loại đàn ông, lên giường với bất kì gã nào tôi thích. Ba mẹ chỉ cấm tôi không được lấy chồng nhưng chẳng hề cấm tôi yêu. Ông bà cũng không quan tâm đến chuyện quan hệ nam nữ của tôi thế nào. Cuộc đời như một trò hề, một vở hài kịch diễn mãi, thâu đêm, thâu ngày mà tôi vẫn cứ phải xem và vẫn cứ phải làm một phần trong đó.
Tôi đã sống cho ba mẹ tôi quá lâu rồi. Giờ thì tôi muốn ra đi. Tôi muốn sống cho riêng mình, tôi muốn có một cuộc đời của riêng mình, muốn được kết hôn, được có những đứa con của mình. Tôi đã quá chán rồi việc sống trong vai diễn về một nữ tỷ phú thành đạt, sống trong xa hoa, phú quý. Tôi muốn được làm một người bình thường và sống một cuộc đời bình thường. Điều đó liệu có là đòi hỏi quá đáng? Liệu tôi có thể được hạnh phúc dù chỉ một lần thôi trong thân phận của chính tôi?

Van.lan
75@yahoo.com.vn

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ