Quần áo

Quần áo

7 thg 12, 2011

Tâm sự của chàng 25 yêu nàng “U40”

Tôi viết lên đây những dòng chữ này gửi đến độc giả như một lời tâm sự, đồng thời cũng hy vọng nếu như “người ấy” của tôi có đọc được những dòng chữ này thì hãy cho tôi một câu trả lời rằng “Em có yêu tôi không?!”…

Là một thanh niên trai tráng, khỏe mạnh có bản lĩnh và học thức đàng hoàng, vậy mà giờ đây tôi đang lâm vào bế tắc trong cuộc sống tinh thần, mà không biết sẽ phải giải quyết ra sao? Tôi viết lên đây những dòng chữ này gửi đến độc giả như một lời tâm sự, đồng thời cũng hy vọng nếu như “người ấy” của tôi có đọc được những dòng chữ này thì hãy cho tôi một câu trả lời rằng “Em có yêu tôi không?!”…

Sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố mẹ tôi đều là giáo viên, nên anh em tôi cũng được ăn học đến nơi, đến chốn. Đây cũng là niềm tự hào của cả gia đình tôi bấy lâu nay.

Học hết trung học với thành tích tốt tôi đã thi đậu vào một trường đại học. Suốt những năm ngồi trên ghế giảng đường tôi cố gắng học tập, tu dưỡng mong sao đạt kết quả tốt để không phải hổ thẹn với nhà trường, bạn bè, và gia đình.

Trong lúc các bạn cùng ngồi trên ghế giảng đường với tôi đang lao vào những cuộc tình chớp nhoáng, và lo lắng đến chuyện yêu đương, hẹn hò hơn là chuyện học thì tôi vẫn kiên định lòng mình và suốt ngày vùi đầu vào đống sách vở. Chẳng phải vì không có bạn gái nào yêu tôi, mà vì tôi chưa tìm được một người con gái nào làm tôi cảm thấy “rung động” thực sự.

Mọi người vẫn đùa tôi bị “lãnh cảm với phụ nữ”, và tôi cũng có chút lo lắng, sợ điều đó là sự thật. Nhưng tôi đã lầm, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã đem lòng yêu say đắm một người con gái mà với tôi cô thật tuyệt vời. Mối tình ấy đến nay đã kéo dài được 3 năm. Người con gái “đặc biệt” ấy lại là cô giáo của tôi.

Năm ấy, cô là giáo viên mới được điều về trường tôi dạy, và là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi vào năm cuối đại học. Khi ấy tôi là lớp trưởng, vì thế tôi có nhiều thời gian để trao đổi, và tiếp xúc với cô nhiều hơn. Và tôi đã yêu cô.

Có điều, năm ấy cô đã 37 tuổi, còn tôi mới bước sang tuổi 22. Cô chưa chồng và đã có một thời gian dài học tập, làm việc ở nước ngoài. Cô hơn tôi 15 tuổi, giỏi giang và có nhiều bằng cấp trong tay.

Nhưng không phải tôi yêu cô vì cô giỏi giang, mà tôi yêu cô vì sau một thời gian tiếp xúc với cô tôi thấy cô là một người phụ nữ hiền hậu, đoan trang, đúng mực và rất quyến rũ. Điều mà tôi không tìm thấy ở những cô giáo trẻ hiện nay thì lại nhìn thấy ở cô. Trò chuyện với cô, tôi cảm thấy thực sự yên tâm và thỏa mái. Vì thế, tình cảm tôi dành cho cô cứ lớn dần lên, Giờ tôi đã ra trường được 2 năm, cũng đã đi làm, nhưng tôi vẫn chưa yêu ai và thi thoảng vẫn “mượn cớ” đến thăm cô để được gặp gỡ và nói chuyện với cô. Vừa là để “dò xét” xem cô có đối tượng nào không, nhưng tôi cũng chẳng thấy cô yêu đương hay hẹn hò với ai.

Nhiều lần tôi muốn nói với cô về tình cảm thật của mình, nhưng tôi lại sợ. Tôi sợ cô sẽ không chấp nhận tôi, và coi tôi là một cậu học trò hư hỏng, xấu xa, bệnh hoạn. Và tôi sợ, cô sẽ không bao giờ gặp tôi thêm nữa nên tôi vẫn im lặng. Nhưng sự im lặng ấy lại không đem lại cho tôi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, nên nhiều khi tôi cảm thấy bê tắc trong cuộc sống. Tôi muốn thoát khỏi sự bế tắc này, nhưng tôi vẫn không biết phải làm gì, vì không đủ can đảm để nói ra tình cảm ấy, nhưng lại cũng không dám chấm dứt nó để tìm hiểu một người con gái khác phù hợp với lứa tuổi và dễ dàng chấp nhận tôi hơn cô. Tôi phải làm gì bây giờ, người con gái tôi yêu, em có chấp nhận tôi không?.

Lovely…

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ