Quần áo

Quần áo

14 thg 9, 2011

Yêu anh trai người cũ để trả thù

Ngày anh bỏ tôi ra đi, tôi ôm hận, câm thù anh, tự nhủ sẽ phải tìm một người đàn ông hết lòng vì tôi, chăm sóc yêu thương tôi gấp trăm lần anh và sẽ làm cho anh thấy hối tiếc.

Đến giờ, tôi đã nhận ra, sự thù hận chỉ làm cho con người ta càng tổn thương hơn mà thôi. Con người sống trên đời, điều quý giá là phải biết bao dung, tha thứ cho nhau vì trong đời, không ai là không một lần mắc lỗi.

Ngày anh bỏ tôi ra đi, tôi ôm hận, câm thù anh, tự nhủ sẽ phải tìm một người đàn ông hết lòng vì tôi, chăm sóc yêu thương tôi gấp trăm lần anh và sẽ làm cho anh thấy hối tiếc và ân hận. Cuối cùng tôi đã làm được, trả thù anh bằng chính tình yêu dành cho người anh trai ruột thịt của anh. Đó là người anh kính trọng nhất, thương yêu nhất.

Cái bí mật ấy cho đến tận ngày ra mắt gia đình anh cũng chỉ có tôi và anh biết. Mọi người trong gia đình anh đều đón tiếp tôi bằng nụ cười nồng hậu, tiếng cười ấm áp và bằng những cảm chân thành nhất. Chỉ có tôi hiểu, trong sâu thẳm trái tim anh và tôi đều như có dao cứa vào. Một sự thật phũ phàng rằng, tôi vẫn còn yêu anh chứ không phải người yêu tôi, người đưa tôi về ra mắt và người anh trai ruột thịt của anh đang ngồi trước mặt tôi đây.

Trong cuộc tình của chúng tôi, cho đến giờ phút này, thật khó trách ai là người có lỗi. Anh đã sai khi bỏ tôi ra đi, phản bội lại tình yêu của tôi dành cho anh để đến với một người con gái khác. Tình yêu, trái tim có thể thay đổi. Mối tình đầu khó tồn tại mãi mãi. Nếu người ta cứ yêu nhau, vĩnh viễn thuộc về nhau thì đâu có những cuộc chia ly đầy nước mắt. Có những người yêu nhau ngay từ giây phút đầu gặp mặt nhưng cũng có những người sau cả năm trời yêu nhau, mới hiểu hết nhau và rồi tình cảm mờ nhạt dần vì họ đã kịp nhận ra, họ không phải là của nhau. Có lẽ anh cũng vậy nên anh bỏ tôi đi theo người con gái khác. Tôi nghĩ được thế nhưng trái tim tôi lại không cho phép mình tha thứ cho anh. Tôi luôn hành động theo cảm tính, tìm cách trả thù anh, khiến anh đau khổ nhất. Và rồi, tôi đã tiếp cận anh trai anh, chiếm được tình yêu của người ấy và hôm nay đây, tôi đã thành con dâu tương lai của bố mẹ anh, là chị dâu tương lai của anh.

Tôi đọc được suy nghĩ trong đầu anh. Anh đang trách tôi và cũng trách chính bản thân mình vì đã bỏ rơi tôi, để tôi phải làm điều tồi tệ này. Cả hai chúng tôi không nhìn nhau đến một lần nhưng trong lòng đang xáo trộn, cồn cào và day dứt.

Ngày cưới của tôi và anh trai anh được tổ chức linh đình, có đông đủ bạn bè của cả anh và tôi. Bao nhiêu anh mắt ngỡ ngàng, bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng rồi họ lại lặng im khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm buồn của anh. Tôi không biết anh có còn yêu tôi không nhưng tôi chắc một điều rằng, anh không muốn đám cưới này diễn ra. Và tất nhiên chẳng ai muốn gọi một người mình đã từng yêu tha thiết, thề non hẹn biển là chị dâu cả. Khi tôi nghĩ được cho anh như vậy thì đã quá muộn màng.

Chỉ hai tháng sau ngày tôi cưới, anh đã chuyển vào miền Tây Nguyên xa xôi để làm ăn. Tôi cũng không rõ anh có người yêu chưa, người con gái anh bỏ tôi để theo, tôi cũng không có tin tức gì. Nhiều lần, ngượng hỏi chồng: “Chú hai sao chưa lấy vợ?”, chồng tôi cũng vẫn một câu trả lời, “không bao giờ thấy nó nhắc đến chuyện vợ con”. Cả năm trời, anh mới về thăm bố mẹ một lần, những lần ấy anh đều chào hỏi tôi qua quýt và nhìn bằng ánh mắt ngượng ngùng kèm theo một câu hỏi rất hàm ý: “Chị sống hạnh phúc chứ?”. Rồi anh lại đi...

Tôi không biết mình đã làm sai hay đúng nhưng thực tình tôi thấy đau đớn lắm khi nhìn anh lầm lũi như vậy. Tôi đã biết, con người ta không nên sống trong thù hận.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ