Quần áo

Quần áo

18 thg 5, 2011

Trăn trở của cô gái trót yêu người đàn ông ghen tuông vô lối!

Anh yêu em nhiều lắm, em biết điều đó, nhưng tình yêu của anh khiến em

ngột ngạt đến mức không thở được…


Cỏ may

Sài Gòn hôm nay bất chợt đổ cơn mưa, ngoài kia dòng người vẫn tấp nập qua lại trong cơn mưa xối xả. Em chợt thấy mình lẻ loi và rối bời khi nghĩ về anh, về chúng mình quá…

Hôm đó, trời bất ngờ đổ cơn mưa thật lớn dù đang trong mùa hè oi bức. Em thích thú với những cơn mưa lắm, em thích những điệu nhảy của mưa, thích cái âm thanh rào rào của những giọt mưa rơi xuống mái nhà, em giơ tay hứng lấy những giọt mưa bên hè với niềm phấn khích lạ lùng. Chợt nhìn sang bên cạnh, anh đứng đó, đôi mắt nhìn xa xăm ẩn chứa một nỗi buồn da diết. Một chút hiếu kỳ, một cảm giác là lạ bất chợt xuất hiện đã khiến em tiến đến bắt chuyện với anh. Cơn mưa thật dài và cuộc chuyện trò của chúng mình vì thế cũng thật lâu, anh nhỉ?



Câu chuyện chúng mình cũng bắt đầu bằng những cơn mưa. Em bảo em rất thích mưa, còn anh thì không. Anh kể, quê anh miền Trung, chỉ có sáu tháng nắng và sáu tháng mưa nối tiếp nhau đến khắc nghiệt. Nắng thì hạn khô, đất đai nứt nẻ, còn mùa mưa thì dai dẳng không dứt. Người nhà nông sợ nhất là mùa mưa vì không trồng trọt được gì. Trải qua hai mươi mấy mùa mưa, anh càng cảm nhận sâu sắc hơn cái nhìn lo âu, xa xăm trong ánh mắt của bố mẹ mỗi độ mưa về. Tuổi thơ anh là chuỗi ngày chìm trong ánh mắt xa xăm ấy, và giờ anh lại mang ánh mắt ấy: sâu thẳm, da diết nhưng cuốn hút đến lạ kỳ.

Em chợt nhận ra, bên trong con người có vẻ khô khan ấy là cả một nghị lực phi thường, một trái tim đầy ắp tình cảm. Với một con bé lớn lên trong sự bao bọc đầy đủ từ bố mẹ như em, anh là cả một kho truyện sống động, hấp dẫn với những trải nghiệm mà chính bản thân anh đã phải vượt qua khi lớn lên trong cảnh nghèo khó. Những gì anh kể đều làm em thích thú và thán phục. Và rồi mình yêu nhau lúc nào không hay…

Lễ tốt nghiệp của em, anh chạy mấy trăm cây số từ công trình tận mũi Cà Mau để kịp về tham dự vì sợ em tủi thân không có ai bên cạnh, và sau đó lại vội vã quay trở lại công trình. Em ốm, anh nấu cháo mang sang ép em ăn đến muỗng cuối cùng. Vì em là con bé lười nấu ăn nên anh bảo, sau này về anh sẽ làm bếp trưởng, em đã vui biết bao nhiêu khi nghe anh nói những điều ấy. Không phải em thấy sung sướng khi sau này mình sẽ chẳng phải vào bếp, mà hạnh phúc vì anh là người đàn ông chân tình, tận tụy, sẵn lòng sẻ chia. Em vui vì đi đâu anh cũng cố gắng sắp xếp đi chung với em. Anh luôn làm cho em cảm động đến phát khóc với những món quà nhỏ, những hành động bất ngờ. Chuyện tình chúng mình nếu cứ mãi êm đềm như thế thì đã có cái kết thật đẹp anh nhỉ. Thế mà..
.
Niềm hạnh phúc chưa được bao lâu thì em nhận ra có một điều gì đó khác lạ trong tình yêu của mình. Em đi đâu, làm gì đều phải nói cho anh hay. Lúc đầu em thích lắm vì anh bảo như vậy để chúng mình hiểu nhau hơn. Ừ thì em cũng muốn biết anh đi với ai, bạn của anh như thế nào?

Nhưng mọi thứ không dừng lại đó, anh kiểm soát gắt gao mọi mối quan hệ quanh em. Thậm chí, em đi gặp khách hàng nào, tính cách ra sao đều phải liệt kê cho anh hay. Đôi khi cảm thấy sợ anh hơn cả sếp của em nữa. Nếu chẳng may điện thoại em bị hết pin làm anh không liên lạc được thì ngay lập tức anh gọi điện đến cho tất cả bạn bè, đồng nghiệp của em để hỏi thăm. Hồi đầu mọi người còn lo lắng sợ em gặp sự cố gì khi anh gọi hỏi. Nhưng mãi rồi mọi người cũng quen và cảm thấy ngán ngẩm với cách quan tâm thái quá ấy của anh đấy.

Thậm chí có lần, anh làm em xấu hổ đến phát khóc với đồng nghiệp trong công ty. Lần ấy công ty tổ chức đi chơi xa để kỷ niệm 4 năm thành lập. Cuộc đi chơi rất vui và em đã chụp rất nhiều ảnh đẹp để về khoe với anh, em hào hứng với ý nghĩ sẽ kể cho anh nghe hành trình em đi qua, những cảnh đẹp và những con vật xinh xắn mà em đã nhìn thấy, vì anh rất thích đi du lịch nhưng không có nhiều thời gian để thực hiện

Nhưng về đến nơi, em hơi buồn vì anh không ra đón được, chuyến đi khiến em rất mệt vì bị say xe. Các thành viên nam trong công ty đã chia nhau chở các bạn nữ về, trong đó có em. Giữa cái nắng chang chang như đổ lửa của mùa hè, em chỉ ước mình được về nhà sớm để nghỉ ngơi sau một hành trình dài. Nam, anh đồng nghiệp đưa em về là một người khôi hài, biết em mệt nên đã nghĩ ra nhiều câu chuyện vui để em quên đi cái mệt và khiến em cười suốt đường về. Đang miên man với ý nghĩ sẽ được gặp anh vào buổi tối, bất chợt ..."Kít!", một chiếc xe chặn ngay đầu xe anh đồng nghiệp nhanh đến mức suýt nữa đã lại gây ra tai nạn, thì ra là anh.

Em còn chưa kịp định thần, anh đã lôi em xuống xe và kéo em đi trước sự sửng sốt của anh bạn đồng nghiệp và mắng nhiếc em những lời thậm tệ: tại sao không nhờ đồng nghiệp nữ đưa về, sao lại để anh ta chở, sao lại chọn người trước đó từng theo đuổi mình? Anh to tiếng quát nạt em trước nhiều người đi đường khiến những người hiếu kỳ dừng lại xem, anh đồng nghiệp thì chôn chân tại chỗ, em như chết trân trước ánh mắt khinh bỉ của những người đang chứng kiến, bởi họ đang nghĩ em là kẻ “bắt cá hai tay”, ngang nhiên phản bội người yêu và qua lại với người đàn ông khác.

Sau chuyện đó, em đã giận anh đến nỗi tránh mặt anh và bảo cần có thời gian suy nghĩ. Anh tỏ ra ăn năn hối lỗi vô cùng, anh chờ em hàng giờ dưới hiên nhà mặc cho cơn mưa tầm tã. Anh bảo chỉ vì quá yêu em nên anh mới cư xử điên rồ như vậy, và anh hứa sẽ không lặp lại nữa. Thế rồi em cũng tha thứ cho anh vì em còn yêu anh rất nhiều.

Nhưng rồi... lại cái từ “nhưng” em ghét cay ghét đắng. Anh không chỉ ghen tuông vô lối với những người bạn của em, anh còn ghen ngay với chính... em trai của em nữa. Nhà chỉ có hai chị em, lại cách nhau có ba tuổi nên chị em thân thiết như những người bạn. Em quan tâm đến em trai mình thì có gì là sai không anh nhỉ? Sinh nhật nó, em rủ anh đi mua quà, em chọn lựa hơi lâu khiến anh cũng thấy khó chịu với lí do mà em không thể tưởng tượng nổi: "Nó lớn rồi, em làm gì mà quan tâm nó thế? Nó có phải là em ruột em không vậy?” Nghe những lời đó mà em không thể tin vào tai mình. Là anh đấy ư? Nó là em trai em cơ mà, ngay cả em trai mà anh cũng có thể nghi ngờ, ghen tuông và xúc phạm em sao?

Và rồi anh lại giải thích, rằng anh chỉ lỡ lời, và rằng anh yêu em rất nhiều. Cuộc sống này anh chỉ có mỗi mình em, anh quan niệm phải giữ người yêu thật kỹ nếu không sẽ vuột mất, vì em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, anh sợ đánh mất em. Em lại cảm động trước đôi mắt buồn của anh, em bỏ qua tất cả với hy vọng, lấy nhau về anh sẽ từ từ sửa đổi…

Nhưng mọi thứ đã không thể cứu vãn vào cái ngày anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh. Bố mẹ anh thật dễ gần và khiến em cảm thấy rất thoải mái. Cả nhà cùng chuyện trò rất vui vẻ, bố mẹ anh tuy lớn tuổi nhưng cực kỳ tâm lý. Đang dùng cơm với cả gia đình thì em có điện thoại từ anh đồng nghiệp trong công ty. Em cũng ngại người lớn nên từ chối, định bụng lát nữa sẽ gọi lại. Nhưng rồi cuộc thứ hai, thứ ba... Chắc là việc quan trọng lắm đây, em ngập ngừng xin phép bố mẹ anh ra ngoài nghe điện thoại. Có sự cố của một khâu trong dự án mà em tham gia, anh ấy gọi điện thông báo cho em biết.

Đang bàn bạc cách thức xử lý, bất chợt anh từ phía sau giật lấy điện thoại của em và quát lớn: "Tại sao về nhà tôi rồi mà cô vẫn gọi điện anh anh em em với thằng nào hả?" Em đứng như trời trồng, một cuộc điện thoại với đồng nghiệp, anh có thể nghe rõ từng lời em nói kia mà! Em vẫn nhớ ánh mắt anh lúc ấy: ánh mắt đỏ ngầu và long lên sòng sọc. Em chợt thấy sợ con người anh, có lẽ em chưa hiểu hết về anh đằng sau những điều đã làm em say đắm. Em chỉ nhớ, sau đó em bước vào nhà xin phép bố mẹ anh về gấp thành phố vì công việc có sự cố đột xuất. Em biết anh cảm nhận được sự lạnh lùng và cái nhìn vô cảm của em từ sau hành động ấy của anh. Anh lại chạy theo năn nỉ em. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lò xo khi bị kéo giãn quá mức sẽ không thể trở về nguyên dạng ban đầu được. Và em cũng vậy!

Anh biết không, gia đình em cũng chẳng giàu có gì, bố mẹ em ngày ấy đến với nhau do sự sắp đặt của ông bà nội ngoại. Thế nhưng, trong mấy chục năm sống với nhau, bố mẹ chưa bao giờ to tiếng, luôn nhường nhịn nhau và làm gương cho con cái. Tình yêu của bố mẹ cũng rất nhẹ nhàng, êm đềm, không cần những lời ngọt ngào hay những món quà đắt giá, chỉ là cốc nước gừng nóng bố pha cho mẹ uống giải cảm hay những đêm bố đau nhức, mẹ thức cả đêm để bóp tay, bóp chân; là những chuyến đi xa bao giờ bố mẹ cũng đi cùng nhau, hay những bữa cơm mẹ nấu, bố chưa từng vắng mặt.

Em luôn ngưỡng mộ hạnh phúc giản dị của bố mẹ và ao ước rằng, chàng hoàng tử của em sau này chỉ cần giống bố là em hạnh phúc lắm rồi. Thế nhưng điều em nhận được từ anh lại không chỉ đơn thuần là sự quan tâm, là tình yêu nồng nàn. Em cảm thấy ý muốn sở hữu của anh quá cao, đến mức nó bóp nghẹt trái tim anh, che mờ mắt anh và làm anh trở nên ích kỷ…

Anh à, con người ta càng yêu thương nhau càng cần có sự tin tưởng và tôn trọng nhau. Anh yêu em nhiều lắm, em biết điều đó, nhưng tình yêu của anh khiến em ngột ngạt đến mức không thở được. Em vẫn ước ao, giá như anh đừng làm quá nhiều điều khiến em mỏi mệt thì tình yêu của chúng mình đã quá hạnh phúc rồi phải không anh?

Và hôm nay dưới cơn mưa này, em cũng sẽ chẳng thấy lòng đau nhói khi lòng lại nhớ về anh. Em đang không biết có nên tiếp tục tha thứ cho anh hay đặt một dấu chấm hết cho tình yêu của chúng mình đây? Hoặc có kế sách nào để em cải tạo tính ghen tuông vô lối của anh không?…


Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ