Quần áo

Quần áo

9 thg 2, 2012

Khổ vì phụ thuộc vào… ô sin

Tôi đã quá mệt mỏi về sự lười biếng và ỉ lại vào ô sin của vợ. Chả nhẽ, cả đời tôi cứ phải sống phụ thuộc vào ô sin, họ cho ăn gì thì ăn nấy hay sao?.



Chào các bạn. Tôi thực sự đã quá mệt mỏi về cuộc sống gia đình của mình, dù tôi mới kết hôn được 4 năm. Nhưng thực sự, tôi đã cảm thấy ân hận vì đã kết hôn…

Tôi và vợ tôi yêu nhau được hơn 1 năm thì đi đến hôn nhân. Khác với những cô gái khác, vợ tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ đều có thu nhập khá, ở nhà lại có người giúp việc nên từ nhỏ đến lớn hầu như cô ấy không phải động chân động tay vào những việc bếp núc, nấu nướng. Thậm chí, cô ấy cũng chẳng biết, hoặc chẳng quan tâm đến chuyện nấu ăn.

Khi chúng tôi yêu nhau, vì chiều lòng tôi cô ấy cũng đi học một lớp nấu ăn, và cũng có thể tự nấu cho tôi được một số món như xào thịt bò rau cải, ốc om chuối đậu, và thịt nấu đông. Tuy cô ấy làm không ngon, nhưng tôi cũng nhìn thấy sự cố gắng của cô ấy mà ăn rất nhiệt tình để khích lệ cô ấy.

Để cô ấy có ý thức hơn trong việc bếp núc, tôi cũng không đồng ý để cô ấy thuê ô sin, mặc dù hai vợ chồng tôi đã ở riêng, lại có thu nhập ổn định, nên có thừa điều kiện để thuê ô sin về nhà. Nhưng khi cô ấy mang bầu, vì thương vợ vất vả cơm nước nên tôi cũng đồng ý để cô ấy thuê ô sin về nhà.

Từ ngày có ô sin, cô ấy phó mặc mọi việc cho ô sin làm và không mảy may động chân động tay đến việc gì. Từ đi chợ, nấu cơm, rửa bát, quét tước nhà cửa, cô ấy đều phó mặc cho ô sin. Nghĩ vợ đang bụng mang dạ chửa nên tôi cũng chẳng nhắc nhở làm gì. Vì có nhắc nhở, cô ấy cũng chống chế lại theo kiểu, mất tiền thuê ô sin về để làm gì mà anh bảo em phải làm?.

Nhưng đến nay, con tôi cũng đã được 2 tuổi, cô ấy cũng không động chân, động tay đến việc gì ngoài đi làm về và chơi với con. Thậm chí, cho con ăn gì, một tuần co con ăn mấy quả trứng,… cô ấy cũng không biết. Đến bữa cơm của gia đình hôm nay có những món gì cô ấy cũng chẳng quan tâm, tất cả là do ô sin cho ăn gì thì ăn nấy.

Tôi đã quá mệt mỏi và thấy vọng vì vợ mình, nhưng hễ tôi cứ nói là hai vợ chồng lại to tiếng, rồi cô ấy lại mang nước mắt ra để dọa nạt tôi. Không muốn vợ chồng sứt mẻ nên tôi đành nín nhịn cho êm cửa êm nhà.

Nhưng khổ nổi, chị giúp việc nhà tôi lần này về Tết đáng lẽ là đến mùng 7 thì phải ra cho hai vợ chồng tôi đi làm. Nhưng vì mẹ chồng chị ấy bị ốm, có thể không qua khỏi nên chị ấy xin ở nhà thêm đến 20 mới ra. Hoặc nếu mẹ chị ấy mà mất thì có thể sẽ lâu hơn. Thiếu ô sin, thức ăn dự trữ trong tủ lạnh cũng đã hết, hai bố mẹ thì đều bận cũng không giúp đỡ nhờ vả được, vợ tôi thì quen ỉ lại vào ô sin nên không chịu làm bất cứ việc gì.

Hai tuần từ sau Tết đến giờ, con thì cô ấy gửi đi nhà trẻ tư thục nên ăn cả ngày ở nhà trẻ, về đến nhà như mọi khi người giúp việc sẽ cho ăn thêm một bữa sữa và cháo vào buổi tối, nhưng không có người giúp việc nên vợ tôi chỉ cho uống sữa không. Có hôm đêm con đói, thèm cháo, khóc cả đêm làm hai vợ chồng mất ngủ và cãi vã nhau.

Con thì đã thế, còn hai vợ chồng thì cô ấy cũng chẳng đi chợ, nấu cơm, nên cứ đi làm về là cô ấy tạt vào đâu mua 2 hộp cơm, hoặc phở. Có hôm về đến nhà rồi rủ tôi ra ngoài ăn chứ nhất quyết không chịu nấu cơm. Tôi bảo cô ấy là nếu không nấu thì sáng dậy sớm đi chợ về để tủ lạnh để buổi chiều tôi nấu thì cô ấy cũng đồng ý, nhưng sáng nào ngủ dậy cũng chỉ kịp thời gian trang điểm rồi đi làm, tôi đưa con đi học nên cũng không đi chợ được. Chiều về thì cô ấy bảo vội đón con nên quên không mua đồ nấu cơm.

Có hôm chán ăn cơm ở ngoài, tôi buộc phải đi làm về rồi tạt qua chợ mua đồ để về nấu cơm, nhưng ăn xong cô ấy lại không muốn đi rửa bát mà cứ tị nạnh với tôi. Thì ra cô ấy cố tình không nấu cơm vì không muốn dọn dẹp sau khi ăn xong. Rồi hai vợ chồng lại cãi vã nhau.

Tôi đã quá mệt mỏi về sự lười biếng và ỉ lại vào ô sin của vợ. Nhưng tôi cũng không biết phải làm như thế nào để cho vợ mình hứng thú với việc bếp núc. Chả nhẽ, cả đời tôi cứ phải sống phụ thuộc vào ô sin, họ cho ăn gì thì ăn nấy hay sao?. Có anh nào rơi vào hoàn cảnh tương tự hãy giúp tôi xem các anh giài quyết chuyện này như thế nào?.

Hùng An

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ