Quần áo

Quần áo

5 thg 2, 2012

Tâm sự của cô gái 9X từng làm ‘gái bao’

Năm 16 tuổi, tôi từng bị một gã đàn ông nhẫn tâm cưỡng hiếp và cướp mất đời con gái. Lúc đó, tôi không đau khổ, vật vã, cũng không thấy buồn hay hối hận điều gì cả…
... tôi coi đó là một tai nạn nho nhỏ và tự hứa với bản thân mình, ngoài mẹ ra thì không tin bất cứ người đàn ông nào.

Tôi không muốn mẹ phải nhìn thấy cảnh con gái mẹ cũng đau khổ vì đàn ông như mẹ đã từng như vậy. Tôi luôn muốn làm tất cả mọi điều chỉ mong mình được thanh thản, cũng như mong mẹ an tâm hơn về bản thân mình.

Vừa đi làm thêm vỏn vẹn được 2 tháng, tôi đã thay đổi một cách chóng mặt. Tôi nghỉ học hẳn, rồi bắt đầu hút thuốc, đi bar nhảy nhót và chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn. Cũng từ đó, tôi trở thành hoa khôi của nhà hàng và không ít ông chủ của nhà hàng khác đến gặp tôi và ngỏ ý mời tôi về làm.

Cũng kể từ đấy, các đại gia ngày ngày chầu chực trước cửa nhà hàng để mong được đưa tôi về. Và tôi đã thật sự choáng ngợp trước những món tiền “từ trên trời rơi xuống” của các đại gia bỏ túi cho tôi. Ban đầu tôi từ chối nhận những đồng tiền ấy… nhưng rồi, một con bé ngô nghê, non nớt như tôi làm sao có thể thoát khỏi những cái bẫy của bọn đàn ông dư tiền rửng mỡ ấy?

Kết quả sau ba tháng đi làm, tôi chia tay với mối tình đầu để bắt đầu những ngày tháng “huy hoàng” của cuộc đời mình. Nhưng tôi cũng không thể ngờ được khi mình đang sống sung sướng và tận hưởng cuộc sống ở "thiên đường" thì bỗng chốc tôi lại rơi xuống vực thẳm của địa ngục. Tôi đã bị lừa rất nhiều lần, thậm chí còn bị những gã đàn ông từng săn đón cưỡng hiếp… nhưng sức mạnh của đồng tiền quá lớn khiến một con bé nghèo khổ như tôi cũng không thể nào quay đầu lại…

Rồi đến một ngày, tôi cũng hết chịu nổi với người chị của mình khi chị ấy cứ mở miệng ra là chỉ biết có tiền và tiền. Từ đó, tôi dọn ra ngoài sống cùng với một gã đàn ông trẻ tuổi đi xế hộp, ở biệt thự sang trọng. Tôi bắt đầu sống một cuộc sống trụy lạc bên người tình trẻ và vài ba bố già lắm tiền bên ngoài. Nhưng rồi, tôi lại bị chính người tình của mình phản bội khi tôi phát hiện ra có rất nhiều người con gái khác đã từng nằm trên giường của tôi, ôm ấp “chồng” tôi mỗi khi tôi đi làm.



Bao nhiêu đó thôi chưa đủ để tôi đau khổ như vậy! Chẳng biết tự bao giờ, hắn "quên" những lời ngon ngọt mà trước đây hắn đã từng rót vào tai tôi và bắt đầu trở mặt. Hắn đánh đập tôi dã man mỗi khi hắn không vừa ý điều gì đó, rồi hắn quay lại những cảnh hai chúng tôi ân ái trên giường để hòng giữ tôi bên cạnh hắn. Nhưng rồi, sống mãi với một con "búp bê tình dục" không có tình cảm như tôi cũng khiến hắn chán nản và quyết định buông tha. Nhưng khi sắp được giải thoát khỏi hắn thì tôi bỗng phát hiện ra mình có thai… Tôi đã rất đau khổ và dằn vặt khi đứng giữa sự lựa chọn "giữ" hay "bỏ". Và cuối cùng, tôi đã lấy hết dũng khí để tới bệnh viện vứt bỏ đứa con đầu lòng của mình.

Tôi đã bị quả báo vì sự ngu ngốc như thế đấy! Nhưng rồi… nỗi buồn lại cứ tiếp nối nỗi buồn… Khi tôi đang suy sụp vì mất đi đứa con tội nghiệp của mình thì tôi lại nghe tin chị tôi chết vì căn bệnh thế kỷ. Rồi anh rể tôi cũng dọn nhà đi nơi khác khiến tôi không còn một chút manh mối nào để liên lạc với đứa cháu gái tội nghiệp của mình.

Những tài khoản tôi tích cóp được bao lâu nay cũng lần lượt không cánh mà bay. Tôi trắng tay, không gia đình, không tiền, nhan sắc xuống dốc… rồi những đại gia trước đây cung phụng, đưa đón tôi cũng quay lưng đi hết. Anh Ba tôi thì bị bắt đi cai nghiện lần 2, anh Tư thì bị bệnh tâm thần từ nhỏ nên tôi không còn ai bên cạnh để chia sẻ những nỗi buồn trong cuộc sống...

Suốt thời gian đó, tôi chán chường với cuộc sống cô độc, khổ sở của mình. Rồi tôi lại lao vào con đường ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Đến khi hết sạch tiền, rồi nợ nần chồng chất, tôi đành vào làm ở một quán Karaoke đèn mờ. Lúc đầu thì tôi rất ghê tởm những gã say xỉn nhơ nhớp cứ thò tay quờ quạng lung tung trong váy tôi… nhưng rồi vì đồng tiền, tôi cũng chấp nhận “chiều” tất cả các thể loại người mình phải “tiếp”.

Tôi định bụng khi trả nợ xong sẽ thoát khỏi chốn bẩn thỉu này. Nhưng 1 tháng, 2 tháng trôi qua… tôi vẫn bị đồng tiền cám dỗ. Lại được mọi người "tôn sùng" là hoa khôi của quán nên ở đây tôi kiếm được rất nhiều tiền, hầu hết các gã đàn ông đến quán chỉ mong muốn được tôi tiếp đón. Tuy có rất nhiều khách săn đón, tôi vẫn giữ cho mình một chút giá trị, dù rất ít ỏi… đó là tôi không bao giờ đi ngủ với khách như những cô đào làm chung. Mọi người vẫn thường nói sau lưng tôi là “Con đĩ làm giá”. Tôi mặc kệ! Tôi sống vì bản thân mình, chứ đâu sống cho họ mà phải lo nghĩ họ đánh giá tôi là "con đĩ" như thế nào?

Tôi tưởng cuộc đời của mình cứ trôi đi như thế cho đến năm tôi sẽ 30 tuổi. Vậy mà không ngờ, tôi bỗng chốc lại trở thành một con người khác, hoàn lương để sống cuộc sống của một con người bình thường. Tôi không còn ăn chơi phá tiền như trước, cũng không còn bộ mặt lạnh lùng lẫn phong cách bất cần đời, không còn những cuộc tình một đêm chớp nhoáng không cảm xúc nữa… tôi đã thật sự biết quý trọng bản thân vì đã có một người cũng rất trân trọng nó. Người ấy trân trọng từng ngón tay, sợi tóc của tôi dù đã biết tất cả về quá khứ lầm lạc của tôi. Hai năm ở bên cạnh nhau, anh đã đưa tôi trở lại với chính mình như ngày tôi mới 17 tuổi bước vào đời. Và cũng nhờ anh tôi mới nhận ra mình vẫn còn trẻ lắm, vẫn còn là một cô gái 9X xinh đẹp, đầy sức sống…

Anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi nhưng anh trưởng thành và chín chắn hơn tôi gấp bội lần. Tôi còn nhớ ngày anh theo đuổi tôi, tôi chỉ xem anh như một đứa trẻ chỉ biết ăn chơi, chưa biết chuyện đời. Anh là một cậu bé hay khóc khi bị tôi mắng chửi nặng lời hay khi tôi đi chơi với gã đàn ông khác. Nhưng cũng chính cậu bé ấy đã dũng cảm vượt qua dư luận, bất chấp cả gia đình để đến bên tôi, lẳng lặng ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi đau khổ. Và cũng chính cậu bé ấy giờ đã lo đi làm cật lực để có tiền mua tặng tôi những món quà nho nhỏ, dễ thương… nhưng đối với tôi, tấm chân tình ấy nặng gấp vạn lần so với những số tiền nhơ nhớp trước đây tôi kiếm được.

Cậu bé ấy từng đã nhẫn nhịn mỗi khi tôi nổi giận vô cớ và chỉ mong tôi đừng đuổi đi… Vậy mà giờ đây cậu bé ấy đã thật sự trưởng thành, lại còn dám giận tôi mỗi khi bệnh không uống thuốc nữa. Rồi những khi tôi bỏ bữa, anh sẽ đút từng thìa cơm cho tới khi tôi ăn không nổi, phải năn nỉ mãi anh mới chịu tha.

Giờ đây thì tôi mới chính là đứa trẻ lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh. Vì chỉ ở bên cạnh anh, tôi mới là chính tôi, nhõng nhẽo lại hay mít ướt. Bây giờ thì tôi có thể an tâm và nói với mẹ tôi nơi thiên đường rằng, “Mẹ à! Hạnh phúc nhỏ nhoi mà mẹ mơ ước cả đời là như vậy phải không mẹ? Mẹ ở trên thiên đường chắc mẹ cũng thấy con rể mẹ thương con gái mình nhiều như thế nào, phải không? Mẹ đừng lo lắng cho con nhé! Con sẽ hạnh phúc luôn phần của mẹ, mẹ yêu của con ạ!”.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ