Quần áo

Quần áo

30 thg 1, 2012

Sự trở về của người chồng lung lay trước tình cũ

Ly của tôi đang thiêm thiếp ngủ. Mệt mỏi, nặng nề đeo đẳng cô ấy trong cả cơn mơ. Chỉ chưa đầy một tháng kể từ sau khi sự việc ấy xảy ra, Ly tiều tụy, gầy guộc đi trông thấy. Nhìn Ly thở khó nhọc trên chiếc ga giường trắng toát, lòng tôi trĩu nặng, tự trách mình đã đẩy cô ấy vào hố sâu đau khổ thế này. Cầm đôi tay xương xương của vợ, tôi chỉ có thể nói được ba từ: “Anh xin lỗi”.


Cả hai chúng tôi đều tham lam chạy theo thứ tình cảm đã lùi vào quá vãng. Tôi nói rằng, tôi cần phải bảo vệ tổ ấm của mình và Ly mới thực sự là người phụ nữ trong cuộc đời tôi. (Ảnh minh họa)

Tôi vẫn thường cảm ơn Ly - người con gái đã bước vào cuộc sống của tôi theo một cách thật khó lý giải. Bởi lẽ, trái tim tôi đã vỡ tan, trầy xước và khép chặt trước thế giới bên ngoài. Tôi sợ yêu kể từ sau khi Ngọc rời bỏ tôi ra đi. Ngọc là tình yêu sâu đậm của tôi. Chúng tôi yêu nhau được hơn 3 năm - thời gian chưa hẳn đã dài, nhưng đủ để tôi khấp khởi trào lên những dự tính về tương lai hạnh phúc của hai đứa. Những viễn cảnh về một tương lai hạnh phúc đã được tôi sớm hình dung. Tôi tin vào cuộc sống êm đềm sau này của tôi và Ngọc.

Nếu như không phải một ngày, Ngọc xuất hiện trước mặt tôi, chật vật nói lên vài từ: “Chúng ta chia tay nhé”. Đất trời sụp đổ xuống chân, mọi thứ tối tăm và bùng nhùng như con thuyền lạc vào tâm bão. Ngọc không nói lý do. Nhưng sau đó vài tháng tôi tìm được lời giải đáp. Ngọc lấy chồng. Một người đàn ông ngoại quốc cao to, đẹp trai và hình như rất yêu Ngọc. Mọi sự diễn ra chóng vánh và choáng váng. Ngọc ra đi, để lại cho tôi một tâm hồn đau thương, cô quạnh và một trái tim gầy guộc cạn nhựa sống.

Tôi đã sống những ngày tháng lạc lõng đến tận cùng. Tình yêu đã chết đưa tôi làm bạn với hơi rượu cay để gắng gượng quên đi phần nào nỗi đau thực tại. Tôi ước, giá như tôi không quá yêu Ngọc, giá như tôi không vội mơ ước về một tương lai tròn trịa, viên mãn bên cô ấy. Giá như…giá như…Có quá nhiều điều “giá như” trong cuộc tình đã vội qua này. Nhưng, cuối cùng, Ngọc rời bỏ tôi theo một cách không quá khó hiểu. Cô ấy cần một bến bình yên thực sự với một cuộc sống đầy đủ về vật chất và tinh thần. Còn tôi, một gã trai mới khởi nghiệp bước vào đời, còn bộn bề gian khó trên con đường đi tới thành công. Ngọc không chờ đợi được.

Hai năm vất vưởng trong trạng thái của một người điên, không trọng lượng, hình ảnh của Ngọc thường trực trong suy nghĩ của tôi. Ban ngày lao vào công việc như một kẻ điên, nhưng mỗi đêm về, khi chỉ còn lại một mình, tôi đối diện cùng nỗi cô đơn và nỗi nhớ Ngọc khôn nguôi. Một thằng đàn ông lấy nước mắt tiếc thương cho mối tình đã chết, tôi biết, đó là một sự hèn kém, một sự sỉ nhục lòng tự trọng của cánh đàn ông, nhưng tôi không sao ngăn được nước mắt, không sao điều chỉnh nỗi nhớ và dòng ý thức về người con gái tôi trọn vẹn trao gửi cả tâm hồn.

Những năm tháng trôi đi nặng nhọc. Tôi không dám tin vào tình yêu và hình như tôi sợ yêu. Sợ đón nhận một tình yêu mới rồi lại vùi dập bản thân trong nỗi đau tâm hồn. Lặng lẽ như cái bóng suốt 2 năm đằng đẵng. Nếu như không phải một ngày Ly bước chân vào cuộc sống của tôi. Nếu như, Ngọc gợi nhớ trong tôi hình ảnh một người con gái ồn ào, sôi nổi, dữ dội như thủy triều lên thì Ly hoàn toàn trái ngược. Ly trầm tĩnh, thì thầm, nhẹ nhàng, êm ả như biển đêm. Cô ấy lặng lẽ quan tâm tôi, lặng lẽ quan sát tôi từ phía xa.

Có đôi lần, Ly đến bên tôi thật gần nhưng tôi đã dựng lên một bức tường ngăn cách cao vợi. Tôi không muốn Ly đến gần và nhiều lần làm cô ấy tổn thương bởi những lời nói sắc lạnh như dao. Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn đều có thể gây tổn thương họ sâu sắc. Tôi biết điều ấy, xong bấy nhiêu cũng không thắng thế nổi suy nghĩ cần phải tránh xa phụ nữ, tránh xa đàn bà, tránh xa một nửa thế giới đau thương.

Ly không bỏ cuộc, cô ấy bền bỉ, kiên trì với sự quan tâm đặc biệt dành cho tôi. Những bữa ăn đêm, đôi khi chỉ là cốc sữa nóng vì mải làm việc tôi quên ăn tối, hay vài tập tài liệu cô ấy lùng sục trên mạng hàng tuần liền, Ly đều cố gắng mang tới cho tôi. Với một gã trai từng bị phụ bạc, tôi không chịu mở cửa trái tim mình. Cho tới khi con đập không thể ngăn dòng nước lớn, Ly bùng nổ. Cô ấy khóc, thổn thức trước mặt tôi. Cô ấy nói rằng tôi đang phí hoài những năm tháng thanh xuân cho một mối tình đã chết. Nói tôi là một kẻ hèn nhát không dám đối diện với sự thật, càng không dám đón nhận những tình yêu mới. Tôi nổi nóng đuổi Ly ra khỏi phòng và biết rằng cô ấy đã đứng ngoài cánh cửa khóc rất nhiều trước khi trở về nhà.

Tôi ném tất cả những gì trong tầm mắt xuống dưới sàn. Tất cả những gì Ly nói đều đúng, nghiệt ngã thay. Đêm ấy tôi ở lại công ty, không phải làm việc, mà để ngẫm lại tất cả những gì xảy ra với mình suốt 2 năm qua. Ly đúng. Tôi là một gã đàn ông hèn kém.

Hơn một năm sau, tôi và Ly kết hôn. Chúng tôi thực sự trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Cô ấy vẫn giống như lần đầu xuất hiện trước tôi: dịu dàng, êm đềm và luôn biết cách lắng nghe. Tôi luôn cảm ơn Ly về điều ấy. Chính Ly đã kéo tôi bước ra khỏi vỏ ốc quá khứ của chính mình. Chính Ly đã giúp tôi hiểu cuộc sống bình dị, giản đơn mới là niềm hạnh phúc thực sự.

Cuộc sống của chúng tôi chậm rãi trôi đi, ngọt ngào tới mức, tôi tự hào khi có được Ly trong đời. Con trai chúng tôi chào đời, thắt chặt thêm tình yêu và niềm hạnh phúc trong cuộc sống hai vợ chồng. Và tôi biết rằng, Ly cảm nhận được tình yêu tôi dành cho cô ấy. Bạn bè cũ gặp hai đứa đều thừa nhận: kể từ khi kết hôn, cả tôi và Ly đều trẻ ra. Có lẽ hạnh phúc khiến cuộc sống của chúng tôi luôn ngập tràn tiếng cười.

Nếu cuộc sống cứ bình lặng trôi đi, chẳng có nếp gấp, có gợn, có lẽ cả tôi và Ly đều không hiểu rõ tình yêu dành cho nhau. Ngọc xuất hiện đột ngột trước cổng công ty tôi. Bởi sau khi quyết định vĩnh biệt quá khứ, tôi đã thay đổi số điện thoại, Ngọc không có số liên lạc nên cô ấy chấp nhận đứng chờ tôi cả một ngày dài. Ngọc vồn vã chạy theo níu tay tôi, còn tôi chết sững người nhìn người con gái tôi từng yêu sâu sắc.

Ngọc về Việt Nam từ lúc nào? Sao cô ấy trông tiều tụy thế kia? Bao nhiêu câu hỏi chập chờn trong đầu tôi. Và rồi, tất cả những thắc mắc ấy được giải đáp trong cuộc cà phê chậm chạp tại một quán quen ngày xưa hai đứa thường ngồi. Không che giấu nỗi buồn, Ngọc vẫn ào ào bộc lộ tự nhiên cảm xúc như xưa. Cô ấy khóc nấc lên từng hồi, nước mắt đua nhau tuôn xuống, thấm hết cả một hộp giấy ăn trong ánh nhìn ái ngại xen lẫn tò mò của các vị thực khách.

Ngọc kể về cuộc sống bên Mỹ của cô ấy, về người đàn ông Ngọc quyết đi theo và ruồng bỏ tôi với một giọng điệu sầu thảm, u hoài. Cuộc sống tiện nghi của một cuộc sống chạy theo đồng tiền ở cái nơi xa xỉ bậc nhất thế giới ấy không mang lại hạnh phúc cho Ngọc. Đặc biệt, rào cản lớn nhất của Ngọc và bất đồng ngôn ngữ với chồng. Sự cảm thông, sẻ chia ít dần, cộng thêm áp lực về một đứa con khiến cả Ngọc và người chồng ấy sống trong lo âu và căng thẳng.

Nhưng điều khủng khiếp nhất là chồng Ngọc không có khả năng sinh con. Anh ấy mắc chứng bệnh vô sinh. Ngọc từng hi vọng đứa con sẽ là cầu nối của hai vợ chồng, nhưng hạnh phúc giản dị và đáng lẽ hết sức tự nhiên ấy, Ngọc không có may mắn được hưởng trọn. Họ ly hôn không lâu sau đó và Ngọc trở về Việt Nam trong tâm thế của một người đi buôn mất hết vốn liếng.

Bất chợt, Ngọc nắm chặt đôi bàn tay tôi, thổn thức: “Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không anh? Em biết, em nghìn lần sai khi bỏ rơi anh. Nhưng chúng ta có thể quên đi quá khứ và bắt đầu lại được không?”. Tôi đã bối rối. Thực sự bối rối. Cô ấy bảo bao năm ở trời Tây song hình ảnh của tôi và nỗi mặc cảm khi gieo vào lòng tôi nỗi đau không dễ quên luôn đè nặng tâm trí cô ấy. Hoàn cảnh của Ngọc quá đáng thương. Hôm ấy, Ngọc đã gục vào vai tôi khóc ngon lành. Lòng tôi chòng chành trong vô vàn cảm xúc.

Tình cũ không rủ cũng tới. Tôi và Ngọc lén lút yêu thương nhau. Tôi muốn vỗ về những mất mát, những năm tháng phí hoài chạy theo một thứ viển vông nơi xa lắc của cô ấy. Nhưng trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ có ý định tiến xa hơn với Ngọc.

Tối hôm ấy, trở về nhà sau một ngày làm việc, Ly đợi tôi ở phòng khách, con trai đã tròn giấc. Ly rành rọt kể cho tôi nghe cuộc viếng thăm bất ngờ của Ngọc và lời đề nghị khiếm nhã của cô ấy. Ngọc yêu cầu Ly rời xa tôi để cô ấy được ở bên tôi như một lời khẳng định: Tôi là người đàn ông dành cho Ngọc và chúng tôi đã nối lại tình xưa. Vợ tôi lặng lẽ khóc. Nhìn Ly của tôi đau khổ, như có hàng trăm mũi dao đâm vào tâm can tôi. Tôi không có lời bao biện nào, bởi tất cả những gì Ly nói đều đúng. Tôi đã lén lút vợ quay trở lại với người xưa.

Mang tâm trạng của một kẻ tội lỗi, chiều hôm sau, tan sở sớm, tôi trở về nhà, bàng hoàng thấy Ly nằm sóng soài dưới đất. Từ cổ tay cô ấy máu không ngừng tuôn. Hốt hoảng gọi xe cấp cứu, tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh, nửa mê của một kẻ điên rồ. Trong khi chờ đợi bác sĩ cấp cứu cho Ly, tôi mới thấy hết được tôi yêu Ly biết bao nhiêu. Tôi cần cô ấy.

Ly tỉnh dậy trong bệnh viện, gương mặt phờ phạc vì mất máu quá nhiều. Tôi bật khóc trong khoảnh khắc ấy. Tử thần đã trả lại Ly cho tôi. Nắm chặt tay cô ấy, tôi thì thầm nói hai từ: “Xin lỗi” sau những tổn thương gây ra cho Ly.

Tôi và Ngọc vẫn ngồi ở quán cà phê quen thuộc. Lần này tôi đã nói hết với Ngọc về tình cảm hiện tại của tôi. Chúng tôi đã nhầm lẫn và cho rằng sự quay trở lại kia là sự trở lại của tình yêu, nhưng đúng hơn, đó là chút tàn dư còn sót lại. Cả hai chúng tôi đều tham lam chạy theo thứ tình cảm đã lùi vào quá vãng. Tôi nói rằng, tôi cần phải bảo vệ tổ ấm của mình và Ly mới thực sự là người phụ nữ trong cuộc đời tôi.

Ngọc khóc và chào tạm biệt tôi. Cô ấy muốn tìm kiếm một chốn bình yên nào đó để nương náu tâm hồn khuyết tật của mình. Và ở nơi nào đó, tôi và Ly sẽ cầu chúc cho cô ấy thực tìm được chốn bình yên của mình.

Quang Khải (Hà Nội)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ