Quần áo

Quần áo

14 thg 12, 2011

Trịnh Kim Chi: Không chạnh lòng khi chưa bước lên đỉnh vinh quang

Với chị danh hiệu và giải thưởng không đủ thỏa mãn những người làm nghề.


Không thấy chạnh lòng khi chưa bước lên đỉnh vinh quang huẩn bị cho đợt phim chiếu nhân dịp tết con Rồng, cùng lúc Á khôi Trịnh Kim Chi tham gia 2 bộ phim và rất bận rộn ở phim trường nhưng chị vẫn dành cho chúng tôi cuộc trò chuyện ngắn.

Chào chị nếu nhìn lại về quá khứ, chị có thể cho biết chị đã tham gia vào lĩnh vực nghệ thuật từ khi nào? Và cơ duyên nào chị đến với nghệ thuật?

Tôi đến với nghệ thuật đã gần 20 năm. Từ năm 1992. Bộ phim video đầu tiên tôi tham gia là Khát vọng sống của đạo diễn Nguyễn Đạt Hải. Tôi còn nhớ, một lần tình cờ, tôi được chú Đạt Hải mời đi casting thử vai và may mắn được chọn vai chính – Trang trong phim. Cũng từ đó, tôi bắt đầu tham gia nghệ thuật.
Thế chị thích được gọi là á hậu hay diễn viên?

Khán giả gọi tôi bằng gì, tùy vào mọi người thôi. Tôi chỉ cần khán giả nhớ đến Trịnh Kim Chi là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Có người thì nhớ tôi đóng phim này, có người lại nhớ tôi đóng phim kia. Và hầu như mọi người đều nhớ đến tôi trong vai trò là diễn viên hơn là một cô á hậu.

Nếu như vậy thì cụm từ đắt show gắn với chị quả là không sai?

Tôi đang làm hết sức để đến gần với nghệ thuật hơn. Ở Mỹ, không được đóng phim, đóng kịch, tôi nhớ và buồn lắm. Bây giờ về Việt Nam, may mắn là vẫn được mọi người nhớ đến nên tôi phải cố gắng hết sức.

Chị nhập vai hết bà mẹ này đến quý bà khác, sự ‘lên lão’ trên phim trường sớm thế liệu đã nên chưa và có phung phí bản thân không nhỉ?

Nên và phung phí hay không, chắc bạn phải hỏi khán giả. Hiện tại, tôi thích đóng vai trung niên hơn vì nó phù hợp với mình. Có thể so với lứa tuổi của tôi hiện tại, nhân vật già dặn hơn mình một chút đấy, nhưng bảo tôi đóng những vai trẻ hơn để tung tăng nhí nhảnh chắc không được. Tôi đã ở cái tuổi chín chắn, để mình trẻ trung hơn cũng được nhưng có cái gì đó hơi ‘diễn’. Diễn viên ra phim trường phải diễn, nhưng khi diễn cũng phải thật với cuộc sống như những gì đang có, vì phim cũng là đời.

Còn phung phí ư, không đâu. Lao động nghiêm túc sao gọi là phung phí? Tôi hoàn toàn tự tin khi vào vai trung niên, từ những bà mẹ sâu lắng, hiền dịu đến chanh chua, dữ dằn.

Trải qua các nhân vật mẹ trên phim trường với đủ góc cạnh, bà mẹ Trịnh Kim Chi ngoài đời sẽ như thế nào?

Tất cả các bà mẹ do tôi thủ vai đều thương con, lo lắng cho gia đình. Đó là một phần con người tôi ẩn đâu đó trong các vai.

Ở góc độ người phụ nữ của gia đình, nói tôi xuất sắc thì không hẳn, nhưng nữ công gia chánh cũng thuộc loại tốt. Tôi được gọi là bà mẹ kỷ luật sắt. Tôi muốn con mình ra đường phải lễ phép, trên dưới rõ ràng.

Với một diễn viên vốn là á hậu mà phải sớm làm mẹ trên phim liệu có dễ chấp nhận?

Tôi có “thâm niên” làm mẹ trên phim khoảng 4-5 năm nay rồi, trong nhiều phim lắm, khoảng 30-40 phim. Từ lúc làm mẹ có con nhỏ đến giờ làm mẹ mà con đã do Kinh Quốc thủ vai rồi đấy! Có người nghĩ là tôi chạnh lòng nhưng tôi thì thấy bình thường. Ở tuổi ba mươi mấy và đã sinh con rồi tôi cảm thấy mình vào vai mẹ ngọt và đầy đặn, chứ giao vai trẻ trung phơi phới tôi lại không tự tin và cảm thấy rất gượng gạo! Mặt khác, nhờ việc làm mẹ trên phim cho những đứa con ở nhiều độ tuổi khác nhau, tính cách khác nhau nên tôi cũng học “ké” được một số kinh nghiệm bổ ích khi ứng xử với con gái 10 tuổi.
Một người trông hiện đại như chị thì cứng rắn với con như thế nào?

Từ khi con biết nói, tôi đã dạy nói ra câu nào cũng phải ‘dạ’, ‘thưa’ với người lớn. Đến nhiều gia đình, thấy những đứa trẻ nói trống không, tôi rất khó chịu với người dạy các cháu. Có thể nói tôi là người mẹ khó tính khi dạy con ‘kính trên nhường dưới’ và hơi phong kiến với con. Bù lại, điều này giúp cho con rất nhiều. Ra ngoài xã hội, bé sẽ được mọi người yêu thương nhiều hơn.

Ông xã có đồng quan điểm với chị trong việc dạy con không?

Hoàn toàn đồng tình. Khi ra đường, thấy những đứa trẻ nhõng nhẽo đòi cha mẹ cái này cái kia, anh ấy rất khó chịu. Cho nên, anh thống nhất với cách dạy con của tôi. Chồng tôi hơi khó tính, có chút gia trưởng nhưng không độc đoán. Thông thường, tôi hay lắng nghe ý kiến của anh ấy.

Nổi tiếng sống thực tế và hơi kỹ tính, vậy khi chọn chồng, chị có kỹ và thực tế không?

Kỹ đấy. Đành rằng vợ chồng là do duyên số, nhưng mình phải biết cái gì hợp với mình. Tuy nhiên, tôi kỹ ở chỗ chọn người đàng hoàng tử tế, chứ không đến mức phải tìm cho ra người lý tưởng, vì làm gì có ai hoàn hảo. Tôi cũng kỹ để thấy được người đó có tốt với mình và có thể sống với mình trọn đời hay không. Thời buổi này, người ta chán nhau nhanh, ảo mộng về nhau tan đi chớp nhoáng là do họ quá lãng mạn. Tuy vậy, cuộc hôn nhân nào cũng cần yếu tố này, trong khi thực tế là thế…

Hai mươi năm hoạt động liên tục ở cái nghề mình được học, chị có chạnh lòng không khi chưa bước lên đỉnh vinh quang, theo cách gọi thực tế là những giải thưởng do phim ảnh mang lại?

Không. Cách đây sáu, bảy năm, khi đi dự một liên hoan phim, lửa trong tôi với danh hiệu và giải thưởng còn nhiệt huyết lắm. Ra về, tôi quyết định không tham gia thêm một liên hoan phim nào nữa vì nó làm cho lòng mình nao nao, không đủ thỏa mãn những người làm nghề như mình. Tôi dốc hết sức ra làm nhưng cái được tôn vinh khác hẳn. Dĩ nhiên trong cái gọi là tôn vinh đó, có những trường hợp xứng đáng, cũng có trường hợp không.

Bây giờ, danh hiệu, huy chương hay giải thưởng đối với tôi không quan trọng nên tất cả các cuộc trao giải, tôi đều không hào hứng. Tôi quan niệm, đã là giải thưởng phải xứng đáng và chương trình phải xứng tầm. Khi tham gia nghệ thuật, tôi đã hết lòng với nó. Tuy nhiên, khi đến dự những liên hoan phim như tế tôi thấy nó nhạt nhẽo. Và thảm đỏ, có thể là long trọng đấy nhưng rồi những giải thưởng tôn vinh diễn viên, ở lại với người diễn viên lâu hay không tùy thuộc vào họ. Bạn thấy đấy, đâu phải người diễn viên có giải thưởng hay danh hiệu mới được khán giả biết đến. Thực tế, thời gian và quá trình lao động nghệ thuật đã trả lời cho điều đó rồi đấy thôi.

Vậy trong hai thập kỷ bền bỉ với phim trường, làm một diễn viên chân chính, đời sống cơm áo gạo tiền mà nghề mang lại cho chị ra sao?

Gần đây tôi mới kiếm được chứ trước kia, làm phim để kiếm tiền là chuyện không tưởng. Ai cũng nghĩ diễn viên giàu nhưng giàu từ việc đóng phim thì làm gì có. Hiện tại, một lúc tôi có thể tham gia hai, ba phim, phân tâm sáng vào vai này chiều vào vai khác, đó là nhờ tính chuyên nghiệp. Lúc trước, tôi toàn phải bù lỗ.

Chị bù lỗ bằng cách nào?

Tôi làm kinh doanh. Hơn nữa, tôi còn ông xã mà.

Gần 20 năm làm diễn viên, bây giờ kinh doanh, cách sống hiện nay của chị là Kim Chi diễn viên hay Kim Chi nữ doanh nhân?

Trong vai trò một người chủ, tôi rất nghiêm khắc. Thế nhưng, kinh doanh cũng phải có cái tình. Nhiều người thợ gắn bó với tôi suốt một thời gian dài. Tôi quan niệm ở vai trò chủ, phải tạo cho nhân viên mối quan hệ thân thiết. Bên cạnh đó, cần có sự nghiêm khắc của người quản lý để đảm bảo tiến độ công việc. Làm diễn viên lại khác. Tôi đứng trên sân khấu không phải vì tiền mà do muốn có những giây phút thoải mái, vui vẻ cùng bạn bè sau cánh gà. Ở phim trường cũng vậy, tôi là người hòa đồng, đùa giỡn với bạn diễn một cách vô tư. Đó là lý do tuy đi phim nhiều, tôi vẫn giữ được vóc dáng và nét mặt tươi tỉnh, chẳng bao giờ cau có. Và dù có vị trí nào, tôi vẫn là tôi.

Dù vậy người ta vẫn thấy con đường nghề nghiệp của chị bình lặng, không có “đột biến” bất thường. Chị không mưu cầu đỉnh cao à?

Ai làm nghề lại không muốn mình đạt được đỉnh cao. Tuy nhiên tôi là người không có nhu cầu cao trong mọi thứ, gia đình bình an, có công việc, được mọi người nhớ đến… là tôi thấy ổn rồi. Vả lại, tôi cũng hơi duy tâm, mỗi người có một số phận, tôi hài lòng với vị trí của mình và cố gắng làm thật tốt những vai trò mình được giao.

Còn những dự án sắp tới của chị là gì?

Tôi đang tham gia một phim truyền hình sẽ phát sóng vào dịp Tết và một dự án phim rạp cũng sẽ ra mắt vào dịp Tết nữa. Mọi người chờ xem và tiếp tục ủng hộ cho Kim Chi nhé.

Cám ơn chị. Chúc chị thành công hơn nữa trong nghệ thuật.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ