Quần áo

Quần áo

9 thg 12, 2011

Có thể trở thành bạn sau khi chia tay?

Chúng em đã rất yêu nhau nhưng vì không hợp nên em muốn chia tay. Anh không đồng ý và muốn trở thành bạn bè. Liệu có tình yêu sau khi chia tay?

Em quen anh ấy khi bắt đầu nhập học Đại học. Sau một năm quen nhau, chúng em cũng thấy gần gũi và quý mến nhau hơn. Cũng có rất nhiều chàng trai trong thời gian ấy đã theo đuổi em, nhưng em vẫn có cảm tình với anh nhất. Anh cũng nói đã dành tình cảm cho em, nhưng mong em chọn được hạnh phúc cho mình, đó mới là điều anh ấy vui nhất. Và em đã nhận lời yêu anh ấy vào ngày sinh nhật lầnthứ 20 của mình, anh ấy về tổ chức cho em.



Tình yêu của chúng em lớn lên và đẹp như môt màu hồng không chút gợi. Vì xa nhau nên thỉnh thoảng anh ấy mới về thăm em, lại lo cho em những lúc em mệt mỏi; có anh ấy, em như được tiếp thêm nghị lực sống. Chúng em đã hứa giữ gìn cho nhau chờ ngày em ra trường, ổn định công việc sẽ cưới.

Nhưng tình yêu của chúng em chịu nhiều sự ngăn cấm của 2 bên gia đình. Em bị cha mình chửi rủa chẳng khác gì trong nhà có một người con hư hỏng, khi biết chúng em có tình cảm với nhau. Gia đình em phản đối chỉ vì lý do đơn giản ''chúng em không hợp tuổi". Cha em là thầy bói, gia đình em đã mấy đời làm nghề này, nên quan niệm càng nặng nề. Trong khi chính em chưa bao giờ làm điều gì để cha mẹ mang tai tiếng, hàng xóm xung quanh ai cũng khen chị em em chăm ngoan. Nhưng can em không được, cha trút giận lên mẹ và em em. Không khí gia đình em vốn đã nặng nề, nay càng ngột ngạt đến khó thở. Em thấy vì em mà cha to tiếng với mẹ, đánh em em. Đau khổ, em đã chia tay anh ấy khi em học hết năm thứ 3.

Nhưng nếu chia tay mà không còn yêu thì khác. Em nghĩ mình vì gia đình, cha mẹ cũng chỉ muốn mình hạnh phúc nên em sẽ quên được anh ấy. Thế nhưng em không làm được. Mỗi lúc em gặp khó khăn, dù đang ở đâu, đang bận gì, nắng hay mưa, anh vẫn vượt 200 cây số về chỉ để cho em mượn bờ vai che chở và ôm để em thấy bình yên. Em lại không nén được tình cảm của mình. Chúng em quay lại với nhau

Nhưng em học gần nhà, lúc nào cũng chịu sự quản lý khắt khe của gia đình, em không được nói chuyện với anh ấy, không được gặp nhau khi về nhà. Thậm chí, tin nhắn cũng phải lén lút, em cũng không lưu tên anh vào danh bạ vì liên tục bi kiểm tra điện thoại. Tết về, chúng em khó khăn lắm mới gặp nhau được một lát. Nhưng chẳng bao giờ anh được đến nhà em. Gia đình và bạn bè ai cũng khuyên anh chia tay, một kỹ sư đẹp trai, phong độ, có tương lại như anh sao phải chịu thế? Nhưng mọi người càng phản đối tình cảm của chúng em càng gắn bó.

Dường như anh cũng hiểu cho em, vì tuổi thơ của em không yên bình như những đứa trẻ khác. Em lớn lên bằng nước mắt của mẹ và sự thiếu hụt tình cảm của cha. Mẹ em là người phụ nữ yêu chồng, vị tha và hy sinh hết mực. Em từ nhỏ đã không có niềm tin ở đàn ông, vì em sợ mình đi vào vết xe đổ của mẹ. Nhưng anh đã xua đi mọi ý nghĩ đó trong em giúp em tự tin và cởi mở với cuộc sống này.

Ngày em ra trường, em đã quyết định ra HN tìm việc, vì trước hết nơi đó có anh. Chúng em làm cùng một nơi sẽ bớt nỗi lo khoảng cách sau này khi cha mẹ biết chuyện. Nhưng hình như càng gần thì càng xa.Em đã đi làm, nhưng anh mãi không chịu tìm việc, cứ nói có dự định riêng đầu tư nông nghiệp. Song cả hai gia đình đều kinh tế khó khăn, vốn không có, công việc cũng không, không đi làm thì sống thế nào? Vậy mà anh cứ chê trách người khác và vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh, em lại càng thấy hụt hẫng và lo lắng.

Yêu nhau, cũng có lúc cãi nhau, hay bất đồng quan điểm, rồi khiếm khuyết của nhau, nhưng em và anh ấy vẫn tha thứ cho nhau. Tuy nhiên, từ những việc này, em bắt đầu thấy hiện lên những lo lắng và không còn niềm tin ở anh. "Liệu anh có thể là chỗ dựa cho mình không", suy nghĩ ấy cứ xoáy vào tâm trí em không rời.

Khi hạnh phúc gần bên, em nghĩ mình nên nói chuyện với mẹ, vì mẹ là người em có thể chia sẻ đầu tiên. Mẹ không nói gì gay gắt phản đối tình yêu của chúng em, nhưng nhìn thấy mẹ lo lắng đến phát bệnh, phải nhập viện em thấy tim mình đau nhói, bởi với em mẹ quan trọng vô cùng, quan trọng hơn cả sự sống của em. Thà mẹ gay gắt chắc em đã không thế này. Mâu thuẫn và sự rằng xé giữa một bên là gia đình, một bên là người mình yêu trong em ngày càng nhức nhối. Anh cũng dần xa em để lo những việc khác. Em lại càng thấy mình cô đơn và sợ hãi.

Rồi còn những mâu thuẫn khác khiến cả hai đều mệt mỏi, anh bảo em quá trẻ con. Em lại thấy mình bị ổn thương lòng tự trọng. Ngày sinh nhật làn thứ 23, hơn một tháng sau ngày em ra trường, anh không đến. Không một cuộc điện thoại hay chỉ là một tin nhắn chúc mừng. Buổi chiều anh ghé qua, nhưng chỉ nói với em: "Anh vội nên khôg mua được quà cho em". Em đâu cần những món quà đắt tiền, cái em cần là sự quan tâm, chia sẻ. Nhưng giờ anh đã không là anh của ngày xưa nữa. Ảo mộng tình yêu trong em sụp đổ tan tành.

Em quyết định nói lời chia tay với anh, vì không thể tiếp tục được nữa. Em không thể sống suốt ngày triền miên trong nước mắt và dằn vặt. Anh nhẹ nhàng đồng ý chia tay nhau chứ không níu kéo em như ngày xưa nữa.

Những ngày sau đó, không hiểu sao anh luôn tìm cách gặp em, thậm chí quỳ ngay giữa đường mong em quay lại bên anh, bất chấp cái nhìn của những người xung quanh, rồi xiết chặt lấy em mặc em đau đớn vùng vẫy vì bị cào. Em biết anh ấy cũng đau khổ và suy sụp nhiều. Vì anh cũng yêu em thật lòng. Em cũng đau lắm. Nhưng em thấy tình yêu đã chết khi anh ấy tát em một cái khi em chỉ vì em nói đã có người yêu mới và đã trao hết cho người mình yêu. Anh không tin em thay đổi nhanh chóng như thế, laị mang cả sự trong trắng của mình ra làm trò chơi, thứ mà 3 năm yêu nhau, anh ấy vẫn gìn giữ cho em.

Nhưng không gay gắt, không xua đuổi thì anh ấy sẽ không đủ mạnh mẽ để đứng dậy được, em luôn tìm cách tránh cái nhìn của anh ấy nên đành phải làm vậy để anh xa em. Một tháng sau ngày chia tay, em biết chúng em không thể quay lại được nữa. Những hành động của anh ấy khiến em chán nản và mệt mỏi. Em biết cả hai đã có lối đi riêng, và càng mừng cho anh khi anh đang tán tỉnh một cô gái mới, nực cười hơn là anh còn nhờ em bày cách "tán gái". Dù là bị anh trêu chọc hay thử lòng, em đều thấy mình không thể thương anh nữa.

Chia tay, anh ấy muốn em đừng vội đến với tình yêu mới mà sau này yêu thì cưới thôi, để anh ấy được an ủi. Anh ấy muốn em phải liên lạc với anh ấy, hãy là bạn của anh ấy. Nhưng em không biết chia tay có thể trở lại làm bạn được nữa hay không, những vết thương lòng em gây ra cho anh ấy có thể lành để trở thành bạn được không? Em cũng rất đau lòng vì những gì anh đã làm với em. Làm sao để em có thể đối diện với anh ấy mà không để nước mắt mình rơi? hãy cho em lời khuyên! (Em gái)


Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ