Quần áo

Quần áo

19 thg 12, 2011

Chồng mắng tôi là... điếm

Tôi chết lặng người khi nghe chồng mắng, nước mắt nghẹn ứ trong cổ, không nói được lời nào, tôi chỉ biết cắn môi mà chịu đựng, mà khinh bỉ chính con người ấy, người đã làm chồng tôi suốt 4 năm qua.



Chồng tôi là người có tính ghen tuông vô lối. Trước khi lấy anh, tôi đã biết điều đó nhưng vì yêu anh, tôi đã bỏ qua tất cả và luôn nghĩ rằng, anh có yêu mình thì mới ghen tuông như vậy. Nhưng tôi không ngờ, sau bao năm làm vợ chồng mà anh vẫn chứng nào tật ấy, vẫn vô lối như thế. Cho đến hôm nay thì tôi đã biết, từ trước tới giờ anh chưa từng tôn trọng tôi.

Tôi làm nhà nước, có khá nhiều mối quan hệ bạn bè, cơ quan. Đặc biệt, từ khi lên chức trưởng phòng, tôi lại càng bận rộn hơn với công việc. Tôi biết, người vợ không nên quá tham công tiếc việc, nên tôi thường xuyên chăm lo cho gia đình, lúc nào cũng chu tòan việc cơm nước. Chúng tôi đã có với nhau một cậu nhỏ, cháu rất ngoan, biết nghe lời bố mẹ. Tôi hài lòng về gia đình hiện có.

Nhưng dường như càng ngày chồng tôi càng không hài lòng. Nhiều lúc, tôi có ý mời bạn bè đến nhà ăn cơm cuối tuần thì chồng tôi gạt phắt đi, cho rằng tôi vẽ chuyện. Chồng không muốn tôi có quan hệ với mấy ông to, bà lớn ở công ty vì sợ mình bị yếu thế. Vì biết tính chồng nên dù đã trót hẹn với mấy anh chị em cơ quan rồi, tôi cũng phải khất lần, tìm lý do để thoái thác. Tôi không muốn xích mích với chồng vì mấy chuyện vặt vãnh thế này.

Thú thật, công việc của tôi có lúc rất bận nhưng có lúc thì lại nhàn hạ. Vì những ngày cuối năm, tôi sợ không lo được chuyện gia đình chu toàn nên đành thuê ô sin giúp việc, trông nom con cái. Nhưng chồng tôi tỏ ra khó chịu, bảo rằng: “nếu cứ thuê ô sin là xong thì thà rằng tao lấy ô sin làm vợ còn hơn”. Cái sự vô lý của chồng khiến tôi càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Chả lẽ, chồng cứ không muốn cho tôi tiến thân mãi sao. Ai chả muốn có vị trí tốt trong công việc.

Những ngày cuối năm, cơ quan hay tổ chức tiệc tùng vui vẻ, tôi thì bận liên miên với việc phải đi tiếp khác, gặp gỡ cuối năm. Còn chồng tôi thì không được một lời động viên vợ, thậm chí còn lườm ra nguýt vào khiến tôi hết sức bực mình. Tình trạng vợ chồng ngày càng căng thẳng, có khi về nhà cả tối mà không ai nói với ai câu nào. Tôi lo lắng nếu cứ tiếp diễn thế này, cuộc sống gia đình sẽ không tồn tại được lâu.

Mấy ngày nay tôi buồn rầu, thường xuyên đi về muộn, thậm chí tôi muốn trêu ngươi chồng, để cho anh biết, không phải anh muốn điều khiển tôi thế nào cũng được. Tôi không chấp nhận cuộc sống một người vợ chỉ biết dữa dẫm vào chồng, cái gì cũng nghe theo chồng. Tôi muốn sửa cái bản tính ghen tuông vô lối của anh đi.

Nhưng khi vừa đặt chân vào nhà, tôi nghe tiếng con khóc to và tiếng chồng la ối om sòm. Anh quát tháo con: “mẹ mày đi làm điếm kiếm tiền nuôi mày à mà giờ này còn chưa về. Mẹ mày khinh tao không biết kiếm tiền hay sao mà phải làm to chuyện vậy. Đừng có tưởng có tí chức quyền mà lên mặt dạy thằng này nhé”!. Lúc ấy tôi vừa bước vào, không nói được câu nào, cổ họng nghẹn ứ vì nước mắt. Tôi ôm con vào lòng và khóc. Tôi đã toáng nghĩ đến việc li dị…


Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ