Quần áo

Quần áo

13 thg 11, 2011

Ám ảnh quá khứ của vợ với bạn mình, tôi không còn khao khát "yêu"

Tôi biết mình là một thằng đàn ông ích kỷ khi cố gắng dằn vặt vợ mình với quá khứ của cô ấy.

Tôi và Thảo mới lấy nhau được hơn 3 tháng nhưng mọi sinh hoạt của vợ chồng tôi xuống cấp như đã hàng chục năm. Tôi quen Thảo khi cô ấy là sinh viên thực tập ở công ty của tôi. Tôi quý Thảo vì cô ấy là một cô gái có bản lĩnh và biết vượt lên qua mọi hoàn cảnh trong cuộc sống.

Vợ tôi quê ở Quảng Bình, hoàn cảnh gia đình cô ấy hết sức khó khăn. Ngày Thảo đi học đại học bữa cơm với lạc của Thảo đánh đổi bằng cả ngày làm việc của mẹ cô ấy. Bố Thảo mất từ khi em mới vào lớp 10. Nhà có hai anh em nhưng anh trai Thảo lại bị thiểu năng trí tuệ.

Cô ấy thường kể cho tôi ngày sinh viên cô ấy đã phải "chạy xô" làm thêm như thế nào. Cô ấy làm tất cả mọi việc từ gia sư, làm thêm ở quán cơm, phát tờ rơi cho đến làm thu ngân ở quán bia Thượng Hải.

Nhiều lần đi qua những nơi cô ấy đã làm việc, Thảo rất tự hào khoe với tôi về những nơi cô ấy đã làm. Điều đặc biệt dù hoàn cảnh khó khăn, làm thêm bươn chải nhiều nhưng kết quả học tập của Thảo vẫn rất tốt. Em ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi. Tình yêu tôi dành cho Thảo ngày càng lớn. Tôi quyết định cầu hôn với Thảo vì tôi biết tôi có thể che chở cho em.

Tình cảm của chúng tôi diễn ra rất tốt. Càng khâm phục nghị lực của Thảo tôi càng yêu em hơn. Khi còn yêu nhau mặc dù đã nhiều lần chúng tôi đã quan hệ vợ chồng nhưng chưa bao giờ tôi hỏi Thảo về quá khứ tình yêu của em. Tôi chỉ biết Thảo bây giờ là người con gái của tôi.

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau gần 1 năm chúng tôi yêu nhau. Mọi việc sẽ trở nên viên mãn nếu không có chuyện thằng bạn thân ngày học đại học của tôi đến nhà chơi. Thịnh là bạn học cùng khóa với tôi hồi đại học. Tuy không học chung lớp nhưng chúng tôi chơi rất thân. Thời gian tôi đi học bên Trung Quốc thì Thịnh làm ở Hà Nội. Cậu ấy thường khoe với tôi về người yêu rất xinh đẹp. Khi tôi về Hà Nội thì Thịnh chuyển vào Sài Gòn làm việc vì thế mà tôi chưa có dịp gặp người yêu của Thịnh.

Đám cưới của tôi, Thịnh hứa nhất định sẽ ra dự vì cậu ấy cũng mong tìm lại cô sinh viên ngày xưa cậu đã đem lòng yêu. Nhưng đến ngày cưới của chúng tôi, Thịnh không ra kịp vì phải bảo vệ luận văn Thạc sĩ.

Sau đám cưới gần 1 tháng, Thịnh ra Hà Nội nên hai chúng tôi rủ nhau đi uống cà phê. Cậu ấy đưa tôi đến quán mà cô sinh viên ngày xưa của cậu ấy làm việc. Đến rơi đây, bao nhiêu quá khứ của cậu ấy tràn về. Thịnh vô tư kể cho tôi nghe về tình yêu của cậu và cô gái ấy. Thịnh biết cô ấy cần tiền nên lúc đó cậu ấy đã bao cho cô gái ăn học cả năm.


Nghe hoàn cảnh người yêu cũ của Thịnh tôi thấy sao mà giống với vợ tôi thế. Chỉ có điều, vợ tôi không phải là kiểu người đánh đổi trinh tiết lấy tiền và cô ấy không làm việc ở đây.

Sau hôm đó, tôi mời Thịnh về nhà để khoe bà xã. Vừa bước vào nhà, khi nhìn thấy vợ tôi và Thịnh và cô ấy đều lặng người đi như trời trồng vậy. Khi nghe tôi nói đây là bạn thân của tôi. Gương mặt Thảo như mất hồn. Còn thằng bạn tôi mắt chữ O mồm chữ A, không nói được gì.

Vậy là Thịnh đã "chăm" Thảo ngày cô ấy học đại học. Thịnh là kẻ yêu ong bướm còn Thảo là người cần chỗ dựa và tình cảm. Thảo thừa nhận với tôi chuyện của cô ấy với bạn tôi và cầu xin tôi tha thứ. Mặc dù lúc đó chỉ là tình yêu sinh viên nhưng họ đã từng sống với nhau. Chỉ nghĩ đến điều đó, trái tim tôi đau như dao cắt.

Thịnh chỉ nhắn tin xin lỗi tôi và ngay hôm sau cậu ấy đã vào TP.HCM. Từ hôm ấy, vợ chồng tôi sống trong chiến tranh lạnh. Tôi không phải là kẻ coi trọng trinh tiết nhưng cứ nghĩ đến chuyện vợ mình từng nằm trong vòng tay thằng bạn thân của mình là tôi không còn thiết tha gì đến cô ấy nữa. Giá như cô ấy trao thân cho một kẻ tôi không quen biết thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhiều lần, tôi rất ham muốn được gần gũi cô ấy nhưng cứ chạm tay vào cơ thể cô ấy ám ảnh về quá khứ của cô ấy đã níu mọi khát khao của tôi lại. Vợ tôi cũng hiểu điều gì đó nên cô ấy cũng trở nên kiệm lời và không bày tỏ chuyện chăn gối như trước đây. Tôi phải làm gì bây giờ khi tình trạng này của chúng tôi đã diễn ra gần 3 tháng nay. Nếu cứ sống mãi trong ám ảnh này, chắc tôi và Thảo sẽ chia tay nhau.

Hoàng Mạnh (Hà Nội)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ