Yêu người có vợ vì anh "bạo tình" hơn
Yêu người có vợ, tôi phản bội anh. Khi tôi ân hận và muốn quay trở lại thì đã muộn. Không phải ván đã đóng thuyền nhưng “tôi đã sai lại càng sai”.
Anh ấy nhắn tin cho tôi đều đặn hằng ngày, buổi sáng một tin nhắn: “Bé ơi đã ngủ dậy chưa? Ngủ dậy ăn sáng và làm việc tốt nha!”. Buổi trưa một tin “Đi ăn trưa đúng giờ kẻo đói”. Buổi tối vài tin nói về cả ngày đã qua và một tin nhắn trìu mến khi đi ngủ. Lúc đầu tôi cảm thấy cảm động vì điều đó, thế nhưng một thời gian sau, tôi cảm thấy sự nhạt nhẽo.
Và tôi đã đắm đuối, cả tin một kiểu tin nhắn khác, một sự quan tâm khác. Người này nồng nàn hơn, mạnh bạo hơn anh vì anh ấy đã có vợ.
Anh ta không chu đáo là nhắn tin cho tôi cả ngày, nhưng mỗi khi anh nhắn là tim tôi lại run bật lên. Anh hay bảo: “Cô bé thích thì anh chiều”. Chẳng hiểu tại sao mà tôi lại say mê anh ấy hơn người yêu mình. Tôi đã phản bội người yêu, là người thứ 3 xen vào hôn nhân của người ấy. Tôi cũng hay so sánh và tự biện hộ cho sai lầm của mình…
Khi đi ăn trưa cùng anh ta và thấy mình tự tin, thấy anh ta lịch lãm. Tôi cũng ảo tưởng rằng, tôi sẽ chia tay người yêu để đến với anh, anh sẽ chia tay vợ để về ở với tôi. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng “Không lấy nhau mùa hạ/ Ta lấy nhau mùa đông/ Không lấy nhau lúc trẻ/ Ta lấy nhau lúc góa bụa về già”.
Thế nhưng tôi đã nhầm, thứ 7 và chủ nhật luôn là thời gian anh ta để dành cho vợ và con. Những lúc vợ gọi, anh ấy thoái thác bằng mọi lẽ để trở về nhà. Cái tôi hứa hẹn với anh rằng, nếu anh lấy em đường công danh, sự nghiệp của anh sẽ rất tốt… Anh không đoái hoài.
Và tôi đã đắm đuối, cả tin một kiểu tin nhắn khác, một sự quan tâm khác. Người này nồng nàn hơn, mạnh bạo hơn anh vì anh ấy đã có vợ.
Anh ta không chu đáo là nhắn tin cho tôi cả ngày, nhưng mỗi khi anh nhắn là tim tôi lại run bật lên. Anh hay bảo: “Cô bé thích thì anh chiều”. Chẳng hiểu tại sao mà tôi lại say mê anh ấy hơn người yêu mình. Tôi đã phản bội người yêu, là người thứ 3 xen vào hôn nhân của người ấy. Tôi cũng hay so sánh và tự biện hộ cho sai lầm của mình…
Khi đi ăn trưa cùng anh ta và thấy mình tự tin, thấy anh ta lịch lãm. Tôi cũng ảo tưởng rằng, tôi sẽ chia tay người yêu để đến với anh, anh sẽ chia tay vợ để về ở với tôi. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng “Không lấy nhau mùa hạ/ Ta lấy nhau mùa đông/ Không lấy nhau lúc trẻ/ Ta lấy nhau lúc góa bụa về già”.
Thế nhưng tôi đã nhầm, thứ 7 và chủ nhật luôn là thời gian anh ta để dành cho vợ và con. Những lúc vợ gọi, anh ấy thoái thác bằng mọi lẽ để trở về nhà. Cái tôi hứa hẹn với anh rằng, nếu anh lấy em đường công danh, sự nghiệp của anh sẽ rất tốt… Anh không đoái hoài.
Anh ấy chỉ muốn mối quan hệ đến đó và nó sẽ mãi là thú vị nhất. Khi anh ấy nói vậy, tôi lại tự biện hộ anh có nỗi khổ riêng và cố lao vào… Tôi đã chia tay người mà tôi cho là tẻ nhạt, người có thể đến với tôi “danh chính ngôn thuận” để chạy theo kiểu tình yêu “thả mồi, bắt bóng”.
Người ta yêu nhau thật lâu, rồi sẽ thấy tình yêu không còn đẹp đẽ nữa. Tình yêu nhạt hơn sau khi tôi thấy anh thực dụng vô cùng, công việc của anh cũng không đáng thần tượng như tôi nghĩ… Tôi lại muốn xa anh.
Bây giờ ngồi đây tự vấn lại bản thân mình, 28 tuổi tôi đã thất bại rồi chăng? Bởi tôi nông nổi hay bởi tôi ảo tưởng và ngu ngốc? Người ta mất đi một cơ hội rồi, có lấy lại được không?
Bây giờ về nhà, ngày nào mẹ cũng bảo lấy chồng. Lúc nào cũng lấy anh Hiếu ra mà nói tôi. Mẹ không biết tại sao tôi chia tay với Hiếu, mẹ cứ bảo: Mẹ không hiểu tôi chia tay anh ấy vì điều gì. Anh ấy tốt, nhà anh ấy giàu… Tôi muốn nói, con thấm lắm rồi, con ân hận lắm rồi nhưng tiếng nói cứ nghẹn ở cổ.
Tôi không biết con đường quay lại với Hiếu có sáng? Nếu tôi từ chối người đàn ông có vợ mà tôi đang yêu, tôi lại lo lắng về ám ảnh, hậu quả sẽ bám lấy tôi dài lâu. Tôi không còn tự tin về bản thân mình nữa, tôi bắt đầu thấy hài lòng thì tôi đã chẳng còn gì.
Tôi không dám đối mặt với sai lầm của bản thân mình. Tôi đã từng ân hận nhưng lại lao điên cuồng vào một người đàn ông có vợ, biết sai mà vẫn sai. Bạn tôi có nói: “Để người đàn ông đạt được kĩ xảo đến mức nhắn một tin mà con gái run bần bật thì người đàn ông đó đã từng làm đau khổ rất nhiều người”.
Hôm nay, sau những dòng viết này tôi nhất định sẽ chia tay, anh ta có gì chứ! Anh chỉ mang lại cho tôi dằn vặt và đau khổ…
Người ta yêu nhau thật lâu, rồi sẽ thấy tình yêu không còn đẹp đẽ nữa. Tình yêu nhạt hơn sau khi tôi thấy anh thực dụng vô cùng, công việc của anh cũng không đáng thần tượng như tôi nghĩ… Tôi lại muốn xa anh.
Bây giờ ngồi đây tự vấn lại bản thân mình, 28 tuổi tôi đã thất bại rồi chăng? Bởi tôi nông nổi hay bởi tôi ảo tưởng và ngu ngốc? Người ta mất đi một cơ hội rồi, có lấy lại được không?
Bây giờ về nhà, ngày nào mẹ cũng bảo lấy chồng. Lúc nào cũng lấy anh Hiếu ra mà nói tôi. Mẹ không biết tại sao tôi chia tay với Hiếu, mẹ cứ bảo: Mẹ không hiểu tôi chia tay anh ấy vì điều gì. Anh ấy tốt, nhà anh ấy giàu… Tôi muốn nói, con thấm lắm rồi, con ân hận lắm rồi nhưng tiếng nói cứ nghẹn ở cổ.
Tôi không biết con đường quay lại với Hiếu có sáng? Nếu tôi từ chối người đàn ông có vợ mà tôi đang yêu, tôi lại lo lắng về ám ảnh, hậu quả sẽ bám lấy tôi dài lâu. Tôi không còn tự tin về bản thân mình nữa, tôi bắt đầu thấy hài lòng thì tôi đã chẳng còn gì.
Tôi không dám đối mặt với sai lầm của bản thân mình. Tôi đã từng ân hận nhưng lại lao điên cuồng vào một người đàn ông có vợ, biết sai mà vẫn sai. Bạn tôi có nói: “Để người đàn ông đạt được kĩ xảo đến mức nhắn một tin mà con gái run bần bật thì người đàn ông đó đã từng làm đau khổ rất nhiều người”.
Hôm nay, sau những dòng viết này tôi nhất định sẽ chia tay, anh ta có gì chứ! Anh chỉ mang lại cho tôi dằn vặt và đau khổ…
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ