Quần áo

Quần áo

21 thg 10, 2011

Chồng đã vô sinh còn vũ phu

Sau ngày cưới nhau, biết anh ấy vô sinh, chị đã không nề hà và nuôi hy vọng vào thành phố Hồ Chí Minh chữa bệnh cùng anh, đi may thuê hàng gia công, ở ké nhà bạn bè, dựa vào ngoại là chính.

Chị tôi xinh gái, giỏi giang, tháo vát, là đối tượng đeo đuổi của bao nhiêu chàng trai. Lấy chồng hơn 10 năm, 10 năm ấy chị chỉ được hạnh phúc tính trên ngày. Chồng chị và chị cùng học với nhau một lớp. Bố tôi thấy anh ấy hiền lành, nhã nhặn nên dù nghèo khó bố tôi không khó dễ. Nhưng anh ấy đã thay đổi đến không ngờ.

Sau ngày cưới nhau, biết anh ấy vô sinh, chị đã không nề hà và nuôi hy vọng vào thành phố Hồ Chí Minh chữa bệnh cùng anh, đi may thuê hàng gia công, ở ké nhà bạn bè, dựa vào ngoại là chính. Hai năm ròng chị thụ tinh ống nghiệm được một em bé trở về. Cả hai gia đình vui mừng khôn xiết. Cuộc sống gia đình khi vui, khi buồn nhưng đỉnh điểm nhất là những năm gần đây, anh hành hạ chị bằng những lời lăng mạ khi say xỉn mỗi ngày.

Đôi lúc anh đánh đập, đuổi chị ra khỏi nhà trong đêm. Chị là chủ thợ may của 6 thợ, 2 học trò. Thu nhập của chị không phải là ít, anh lâu lâu mới có việc làm. Với công việc của chị, chị phải làm việc cả ngày ở tiệm, chăm sóc con cái, chu toàn việc nội ngoại. Hiếm khi ai bắt gặp chị bước ra khỏi nhà vì anh không muốn.

Chị luôn nhẫn nhịn. Chị có một quan niệm rằng: Đi đâu về vui vẻ thì nên đi, còn không ở nhà cho vui vẻ. Thế là mười năm cưới nhau, chị theo anh, mất bạn bè. Đôi lúc phải đi đám cưới, nhà mới của bạn bè cũ, chị tranh thủ đi một chút là anh không cho chị vào nhà. Anh buộc chị đoạn tuyệt với bạn bè. Nhưng chị tôi vẫn thế: "Anh ấy say trách làm gì? Bây giờ công việc anh ấy không có nên em thông cảm". Chị lại nấu cháo, chăm lo anh như mình là người có lỗi.

Càng ngày mọi việc càng trở nên nghiêm trọng nhưng chị tôi vẫn nhẫn nhịn. Đã có lần chị đau khổ quá nên uống thuốc tự vẫn song anh ấy vẫn không thay đổi. Khi bố mẹ tôi can thiệp, anh ta nói: "Tau cưới lên rồi là quyền của tau. Đập chết chôn luôn". Tôi đã khuyên chị ấy li hôn nhưng chị thương anh ấy vô sinh. Tôi không hiểu lí do vì sao chị vẫn chịu đựng một cuộc sống như thế?

Nhiều người đã khuyên răn chị nên từ bỏ cuộc sống khổ cực như vậy đi nhưng chị không thể làm được điều đó. Tôi không hiểu vì lý do nào mà chị lại có tình cảm với con người vô ơn bội nghĩa đó. Cuộc sống này thật là khó lý giải. Một người vợ như chị vừ đáng thương vừa đáng trách. Nhưng hơn cả, tôi thấy xót xa và lơ lắng cho chị vô cùng. Lẽ ra, chị phải có một cuộc sống hạnh phúc hơn, gấp trăm gấp nghìn lần bây giờ.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ