Quần áo

Quần áo

21 thg 10, 2011

Chẳng lẽ yêu anh là có tội?

20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng tại sao tuổi 20 của em lại đau khổ nhiều như vậy? Một thời gian dài yêu anh trong vô vọng, tự nhủ lòng mình: “Cứ chờ, biết đâu…”.

“Tình đơn phương em mang sao cứ nghẹn ngào
Giọt nước mắt rơi trong đêm khuya lạnh vì yêu anh

Yêu đơn phương không nói thành lời
Tim em mong nhớ anh từng đêm”

Mỗi lần nghe ca sĩ hát những lời ấy, tim em lại quặn đau anh à! Đã rất nhiều lần em muốn nói “em yêu anh” nhưng sao không thể cất lên thành lời. Có lẽ em sợ, mà em sợ thật anh à, em sợ em nói ra tình cảm của mình thì em sẽ mãi mãi mất anh, mãi mãi đánh mất một tình bạn bấy lâu của chúng mình.

Em đã từng nghe người ta nói: “Yêu là đau khổ”. Nhưng nay em mới biết yêu đơn phương còn đau khổ hơn. Nhiều lần tự hỏi: “Tại sao em lại yêu anh cơ chứ?”, và rốt cuộc em cũng không tìm ra được câu trả lời.

Yêu anh nhưng không dám nói.

Phải làm sao bây giờ hả anh? Khi mà em chỉ biết mang những tâm sự của mình lên blog với một hi vọng mong manh rằng một ngày nào đó anh sẽ tình cờ đọc được chúng.

Yêu anh, là thấy lòng rộn ràng mỗi lúc thấy anh cười.

Yêu anh, là em đã cố gắng học thật tốt chỉ vì nghe nói anh thích những người con gái học giỏi.

Yêu anh, là mỗi đêm online mong nhìn thấy nick anh sáng.

Yêu anh, là khi vắng anh, em thấy nhớ những phút giây xô xát với anh.

Yêu anh, là khi em thấy buồn mỗi lúc anh buồn.

Yêu anh, là…là rất nhiều những phút giây em nghĩ về anh.

Yêu anh, là em chỉ biết câm lặng, không thổ lộ với ai.

Tại sao vậy anh?

Sao anh cứ mãi vô tâm với em như vậy? Hình như giữa chúng ta đã có một khoảng cách vô hình nào đó, một khoảng cách mà chính em cũng không biết phải phá vỡ nó như thế nào? Anh lạnh lùng hay anh cố tình lạnh lùng với em như thế? Trả lời em đi anh??

Em biết, mình không là gì khi so với những cô gái đang bên cạnh anh. Em không xinh, không dịu dàng, thùy mị nết na như người ta. Nhưng anh ơi! Chẳng lẽ yêu anh là có tội?

Em biết phận mình, cho nên không bao giờ em dám mơ ước cao sang như người ta. Chỉ mong người em yêu sẽ luôn quan tâm và yêu em thế là đủ. Điều đó là quá đáng sao anh?

20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng tại sao tuổi 20 của em lại đau khổ nhiều như vậy? Một thời gian dài yêu anh trong vô vọng, tự nhủ lòng mình: “Cứ chờ, biết đâu…”.

Nhưng em đã chờ... chờ cho đến hôm nay. Em mệt mỏi quá rồi, em không muốn tự làm khổ mình nữa. Em sẽ không yêu anh nữa, nhé anh?

Nhưng làm sao quên được anh đây?

Khi mà mỗi đêm trước lúc đi ngủ, em lại nghĩ về anh thậm chí mơ về anh.
Làm để quên anh đây? Khi ngày ngày em vẫn tìm kiếm hình bóng quen thuộc của anh.

Làm sao quên? Khi mỗi lúc thấy anh con tim em lại thổn thức.

Phải làm sao đây?

Em không muốn ra đi, vì em biết điều đó là không thể. Có lẽ em sẽ lao vào công việc và học tập, chỉ mong những thứ đó sẽ làm cho em thôi nghĩ về anh.

Ai đó đã nói rằng: “Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc…”.Vì thế nếu anh hạnh phúc thì em cũng sẽ hạnh phúc phải không anh?

Em sẽ không đợi chờ anh nữa, vì biết rằng anh mãi mãi không thuộc về em.

Hãy sống thật tốt anh nhé! Hi vọng rằng anh sẽ gặp được một người con gái cũng yêu anh nhiều như em đã từng yêu anh.

Chào anh! Tình yêu của em…

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ