Quần áo

Quần áo

21 thg 10, 2011

Khi nghĩa cũ không chịu ra đi

Mỗi khi bên anh, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại, để tôi tận hưởng cảm giác có một người đàn ông che chở, ôm ấp. Tôi và anh, cả hai đâu phải mới yêu lần đầu, vậy mà cứ ôm tôi, là tim anh như tăng nhịp đập, máu nóng dồn lên trán anh.

Tôi và anh đã lên kế hoạch hôn nhân đến 3 lần, rồi lại trì hoãn. Tôi cũng không biết sẽ còn trì hoãn đến bao giờ nữa. Vấn đề không phải ở anh. Anh thật lòng yêu tôi, thật lòng muốn gắn bó với tôi nhưng tôi thì không sao bước ra khỏi cái bóng của cuộc hôn nhân anh từng có.

Vợ cũ của anh là một cô gái rất đẹp, thông minh và ngọt ngào. Anh không giấu tôi bất cứ điều gì về cô ấy, về cuộc sống rất đáng mơ ước của hai người trước đây. Anh từng yêu và tôn thờ vợ, nhưng tất cả sụp đổ khi anh phát hiện ra cô ấy phản bội mình sau 3 năm chung sống với nhau.

Anh không bao giờ quên được hình ảnh vợ mình không một mảnh vải che thân, ngủ say sưa và mãn nguyện trong vòng tay một người đàn ông xa lạ, ngay trên giường ngủ của vợ chồng anh, khi cô ấy không ngờ nổi chuyến bay của anh thay đổi và về sớm hơn dự kiến nửa ngày. Anh không tin nổi vào mắt mình nữa. Vợ anh bấn loạn.

Cô ấy không muốn mất anh, cầu xin anh tha thứ. Cô ấy đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt, mong anh cho cô ấy một cơ hội để giữ anh lại. Dù đau đớn, nhưng vì thương vợ, anh cắn răng chịu đựng. Hàng đêm, khi nằm bên cô ấy, anh cố gắng nhưng vẫn không thể nào chạm được tay vào vợ, những cảm giác khủng khiếp ngày hôm đó lại ùa về khiến anh rùng mình và bật dậy ra sân hút thuốc.

Anh không bao giờ mắng hay nói cô ấy một câu gì liên quan đến chuyện cũ nhưng sự im lặng của anh lại càng khiến cô sợ hãi. Cuộc sống căng như dây đàn kéo dài được thêm nửa năm, nhưng cuối cùng, anh quyết định để mọi thứ kết thúc khi mà – như anh nói với tôi – là để vợ chồng vẫn còn sự tôn trọng nhất định dành cho nhau.

Đến lượt vợ anh đau đớn, vì cô đã nghĩ sẽ có cơ hội để làm lại, vì cô chưa bao giờ hết yêu anh. Nhưng anh thì khác. Tình yêu đã chết không thể sống lại được, dù chưa bao giờ anh nghĩ vợ cũ của anh là một kẻ tệ bạc.

Rồi chúng tôi yêu nhau khi mọi thủ tục của anh và chị đã hoàn tất. Với anh, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ mình đang yêu và sắp cưới một người đàn ông đã qua một lần đò. Mỗi khi bên anh, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại, để tôi tận hưởng cảm giác có một người đàn ông che chở, ôm ấp. Tôi và anh, cả hai đâu phải mới yêu lần đầu, vậy mà cứ ôm tôi, là tim anh như tăng nhịp đập, máu nóng dồn lên trán anh.

Tôi yêu cảm giác khi anh ghì chặt tôi đến nghẹt thở, vội vã, cuống quýt với nhau bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Có lúc, tôi tiễn anh xuống bãi gửi xe chung cư tôi ở, vậy mà anh đột ngột kéo tuột tôi vào ô tô khi tôi vừa định hôn tạm biệt anh. Tôi chới với chống cự, rồi đuối dần, và ngợp vào những cái hôn nóng bỏng, khao khát lên cổ, lên ngực rồi trượt dần xuống thân thể tôi đã bị giữ chặt và đang run lên một cách khó kiểm soát…

Anh muốn tôi dọn về ở với anh, nhưng vì anh ở cùng cha mẹ, nên tôi thấy không tiện. Dù chúng tôi yêu nhau nghiêm túc và hợp pháp, nhưng tôi vẫn chưa thể chính thức là vợ anh.

Và thêm một lý do nữa, đó là vợ cũ của anh vẫn thường xuyên ghé qua thăm bố mẹ anh! Tôi không muốn, nhưng không thể làm gì khác. Chị ấy là con dâu cũ của họ, thậm chí họ yêu quý chị còn hơn cả con trai mình. Chị vẫn chăm sóc mẹ chồng cũ, vẫn lo dọn dẹp nhà cửa cho ông bà, vẫn tiện bữa thì nấu cơm rồi cùng ông bà ăn cơm…

Đã biết bao nhiêu lần cha mẹ bảo anh cho chị thêm cơ hội, ai chẳng có lúc nhẹ dạ, sai lầm. Anh im lặng không nói. Chị chủ động gọi cho tôi. Tôi nhận lời gặp chị tại một quán cà phê, sững người khi chị khóc và nắm chặt tay tôi: “Chị không có quyền cầu xin em, chị biết chị có tội, nhưng chị còn yêu anh ấy nhiều lắm. Em cho chị một cơ hội trở lại với anh ấy. Em còn trẻ, em có rất nhiều lựa chọn. Chị xin em…”.

Tôi có quyền từ chối chị ấy, có quyền nói với chị rằng tôi cũng yêu anh ấy biết bao, cũng cần có anh biết bao. Tôi chỉ là người đến sau, nhưng tôi không phá vỡ hạnh phúc của ai cả. Tôi ước gì mình có thể mạnh mẽ hơn. Tôi cũng ước giá mà chị ấy nanh nọc, ghê gớm hay trơ tráo thì đã ra một lẽ khác. Đằng này, càng biết hơn về chị, tôi càng thấy chị cũng đáng thương. Chị cũng là phụ nữ như tôi, cũng dễ xiêu lòng bởi những cám dỗ. Và hơn hết, tôi thấy chị yếu đuối và tội nghiệp. Đó là lần đầu tôi từ chối đề nghị hôn nhân từ anh…

Chị vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi. Đọc tin nhắn, tôi vẫn thấy mình như người có lỗi, dù tôi chẳng làm điều gì sai trái cả. Tôi không còn đủ can đảm gặp chị, vì gặp rồi tôi lại thấy lòng mềm yếu.

Và anh lại phải mất bao thời gian để động viên tôi, để nói cho tôi hiểu rằng anh không còn tình cảm với chị nữa. Người anh muốn gắn bó suốt cuộc đời còn lại là tôi. Tôi cố tình không chịu hiểu, cố tình khuyên anh hãy cho chị thêm một cơ hội, rồi thời gian sẽ xóa đi lỗi lầm, thì anh khóc. Lòng tôi đau quặn lại.

Anh bảo: “Người ta không dễ dàng quên đi cái nghĩa vợ chồng, nhưng tình yêu thì đã chết. Em có thể sống nốt cuộc đời này với người mà em mãi mãi không thể yêu lại được không?”

Tôi biết vợ cũ của anh đã gặp anh vài lần để mong tìm lại ở anh một cảm giác tiếc nhớ kỷ niệm cũ. Chị sống một mình, buồn hiu hắt kể từ khi tòa công nhận đơn ly hôn. Có lần, chị uống rượu say khướt ở quán, rồi ngất sỉu, người ta gọi cho anh – số máy chị vẫn lưu với tên gọi “Chồng yêu”.

Anh đến đưa chị về. Đêm ấy, chị nửa tỉnh, nửa say, níu giữ anh ở lại, nhưng anh vẫn đi, sau khi đã để chị ngủ yên. Rồi anh gọi điện xin lỗi tôi. Anh bảo việc này anh không muốn. Tôi vừa thấy buồn, vừa thấy tủi đến khó hiểu. Thêm một lần nữa tôi từ chối hôn nhân với anh.

Tôi xin đi công tác 1 tháng, để trốn chạy khỏi anh, trốn chạy cả việc chứng kiến chị vẫn đang giữ một vai trò vô hình rất lớn trong gia đình của anh. Càng đi xa, tôi càng nhớ anh nhiều hơn. Rồi mọi cố gắng trốn chạy của tôi vô nghĩa cả, khi mà vào một buổi sáng, anh xách va li đứng trước cửa khách sạn tôi ở, môi tái nhợt và ướt lướt thướt. Anh mất cả đêm để tìm ra địa chỉ của tôi.

Lòng tôi mềm nhũn lại, chúng tôi ôm lấy nhau, cả hai đều khóc, rồi tôi giúp anh sưởi ấm bằng những vuốt ve, những cơn mưa môi hôn nồng nàn, khao khát suốt những tháng ngày xa cách. Chiếc váy ngủ mỏng tang của tôi thấm vào thân thể anh ướt rượt và lành lạnh làm tôi bị kích thích đến kỳ lạ. Tôi miên man trong suy nghĩ không thể mất anh, vì tôi yêu anh nhiều, nhiều lắm…

Nhưng khi chúng tôi trở lại thành phố, thì sự thực lại khiến tôi muốn mình biến mất. 12 giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của anh. Anh đứng ngoài ban công, giọng như lạc đi: “Anh cầu xin em đừng gác máy. Hãy nghe anh nói, anh chỉ yêu một mình em thôi, đừng bỏ anh, đừng để anh yếu đuối mà quyết định điều gì sai lầm vào lúc này…”.

Tôi bàng hoàng, thì ra chính mẹ anh đã giữ chị ngủ lại nhà anh, tại phòng cũ của hai vợ chồng trong mấy ngày anh đi vắng. Anh về, họ chạm mặt nhau khi chị chỉ quấn chiếc khăn bông trên người bước ra từ phòng tắm. Anh lúng túng. Chị nhìn anh với ánh mắt tha thiết, yêu thương. Anh cố nén một hơi dài, hai người cứ thế quanh quẩn trong phòng. Rồi chị nằm xuống, mặt quay về phía tường. Chị bảo: “Anh đừng coi em như người ngoài, được không anh?”.

Không gian như lắng đọng lại, khi chị bước đến ôm lấy anh từ sau lưng. Anh cảm nhận thấy đôi vai và khuôn ngực nóng ấm của chị rung lên và những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào lưng áo anh.

Anh lặng lẽ bảo chị đi nghỉ đi cho đỡ mệt. Rồi anh cứ thế ra ban công đứng gọi điện cho tôi. Chị vẫn còn trở mình trên giường, chờ đợi anh dù chỉ là một chút rung động đàn ông hiếm hoi. Tôi nghe như nuốt từng lời của anh, thấy choáng váng vì tình huống này.

Tôi không tin rằng chồng sắp cưới của tôi lại đang ở chung phòng với vợ cũ. Phải làm gì bây giờ? Giọng anh đột ngột trở nên day dứt và quyết liệt: “Em phải nghe anh và phải tin anh. Em hãy giúp anh với. Hãy nói chuyện với anh hết đêm nay để anh không làm điều gì phải ân hận. Anh xin em đấy.

Chúng tôi cứ nói chuyện như thế, với những câu chuyện rời rạc trong tiếng gió, tiếng hơi thở dồn dập chống lại không gian đêm lạnh buốt của anh. 5 rưỡi sáng, tôi mệt nhoài tắt máy. Chỉ nửa tiếng sau, anh đã có mặt ở nhà tôi. Chúng tôi nằm ôm nhau không ai nói.

Tôi thương anh đến nghẹt thở, nhưng không hiểu mình nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh này. Làm sao gia đình anh chấp nhận tôi khi họ còn yêu thương vợ cũ của anh nhường ấy? Liệu anh có đủ bản lĩnh để vượt qua nghĩa vợ chồng trước đây không? Xin hãy giúp tôi với, tôi mơ ước có một đám cưới với người đàn ông tôi yêu, mà sao giờ tôi lại sợ hãi với nó đến như thế?

Nhãn:

1 Nhận xét:

Tại lúc 12:20 17 tháng 2, 2012 , Anonymous Nặc danh nói...

minh nghi la ban nen danh lay nguoi dan ong cua minh yeu. thuc te ban khong fai la nguoi fa hoai hanh phuc cua nguoi ta. nhung neu ban ko ket hon voi anh ay lieu sau nay ban co hoi han khong. neu nhu anh ay khong co ban han la se rat tuyet vong, tinh yeu dau thi tan vo bay gio chi yeu minh ban lam tat ca nhung gi co the lam ban vui. vay tai sao lai phai rut lui khi ban la cho dua tinh than va vung chac cho anh ay. neu toi la ban thi toi se lam tat ca nhung gi ma anh ay hanh phuc. hay manh dan va cung ran len neu khong nguoi ma ban yeu se buon va kho so luc do ban se danh mat chinh tinh yeu ma anh ay danh cho ban.

hi vong som nhan duoc cau tra loi tot dep tu 2 nguoi.

 

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ