Quần áo

Quần áo

30 thg 9, 2011

Sống không chồng: buồn nhiều, vui ít

Cuộc sống vất vả đã để lại cho tôi quá nhiều bài học mà cho đến tận bây giờ nó vẫn là nỗi đau ám ảnh tôi.


Thật sự nhiều lúc tôi có cảm giác mình không thể lấy chồng, không thể tìm được một người đàn ông nào đáng tin cậy để dựa dẫm. Cuộc sống vất vả đã để lại cho tôi quá nhiều bài học mà cho đến tận bây giờ nó vẫn là nỗi đau ám ảnh tôi. Giống như một rào cản nào đó ngăn cấm chuyện tôi yêu một ai, tin tưởng ai đó để lấy làm chồng.

Đôi khi tôi tự đắc vì mình được tự do, tự tại, sống không phụ thuộc vào ai, không bị ai kiểm soát mỗi khi đi đâu, chơi bời với bạn bè. Trong khi chúng bạn tíu tít điện thoại: “mấy giờ em về?” thì tôi tha hồ là cà đến khi nào thì đến. Những ngày nghỉ, bạn bè thường phải đi với người yêu, đi ra mắt bạn bè, đi về quê thăm hỏi họ hàng của họ, đôi khi là thế, nhưng với tôi, việc đi picnic vẫn là hơn cả. Tôi tự chọn cho mình cuộc sống như thế và đã thấy hài lòng với nó.

Tôi luôn luôn nghĩ, mình sẽ không lấy chồng, không xây dựng gia đình với ai, hãy cứ sống một mình để tự kiểm soát bản thân mình. Và rồi, có lẽ cho đến giờ phút này, tôi có thể thẳng thắn nói với chúng bạn rằng, tôi độc thân.

Nhưng cuộc sống không chồng không giống như tôi nghĩ. Tự do có đấy, thoải mái có đấy nhưng cô đơn cũng lấp đầy. Tôi thường phải mệt mỏi để tìm cho mình những việc làm lấp đi nỗi trống vắng trong lòng. Ngày trước, khi còn bạn bè, còn có người chơi với mình. Giờ này, ai nấy dù gia đình có êm ấm hay không thì họ cũng có những nỗi lo riêng, những trách nhiệm riêng, chẳng ai còn thời gian để chơi với tôi, quan tâm hay hỏi han tôi như trước.

Những ngày lễ tết, họ đi đâu có người đưa đón, có đôi có cặp, có chăng cũng chỉ là cái trách nhiệm vì nhau như tôi vẫn nghĩ, không có tình cảm nhiều nhưng âu đó cũng đủ để họ không phải lẩn trốn những ánh mắt soi mói như tôi.

Có đôi lần vì công việc, tôi chạnh lòng khi điền vào hồ sơ chỗ tình trạng hôn nhân hai chữ: “chưa chồng”. Cuộc sống độc thân đôi lúc quá mệt mỏi và cảm thấy không có ai để chia sẻ, nhất là khi tuổi xế chiều. Tôi cũng đã bắt đầu lo lắng cho điều đó.

Việc duy nhất cho tôi có thể làm lúc này là xin một đứa con. Tôi cũng đã xin được một cậu con trai mà không biết cha đứa trẻ là ai. Tôi cũng mang thai, cũng có bầu. Tất nhiên, cũng chịu áp lực rất nhiều của dư luận. Nhưng ở cái tuổi này rồi, còn gì phải lo nghĩ, phải ngại ngùng nữa. Mà có ngại cũng phải làm.

Vốn người ta vẫn chưa quen với việc, đàn bà con gái không chồng mà lại có con. Rồi bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu họ. Họ vẫn niềm nở với mình đó những không rõ trong đầu họ lúc ấy nghĩ gì.

Con tôi cũng lớn khôn từng ngày, tôi thương con hết mực, nhiều lúc khó khăn lắm nhưng cố gắng vì con mà vượt qua. Tôi đã làm được nhiều điều mà tôi tưởng chừng như không thể làm được. Cậu con trai làm bạn của tôi mọi nơi, mọi lúc. Chỉ có hai mẹ con nên đi đâu cũng quấn lấy nhau. Với tôi lúc này, cuộc sống ý nghĩa nhất là thằng cu tôi đã sinh ra ấy.

Cuộc đời là thế, trong cái rủi lại có cái may. Tôi đã dũng cảm chọn cho mình cuộc sống không chồng nhưng rồi lại thấy xót xa, có chút hơi ân hận. Nhưng tôi còn may mắn hơn rất nhiều so với những người đàn ba có chồng mà bị đánh đạp, xúc phạm thậm chí là hạnh hạ thân xác và tinh thần. Số phận đàn bà là vậy. Ông trời ban cho ta cái gì thì ta nhận lấy. Ta lựa chọn gì thì ta bằng lòng và chấp nhận. Khi nhận ra sai lầm, hãy vững vàng đứng lên để tìm lại hạnh phúc của mình.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ