Quần áo

Quần áo

29 thg 9, 2011

Nữ tỉ phú khốn khổ với tình yêu đến muộn




Tôi đã bỏ mặc mọi lời dèm pha để sống thật cảm xúc của mình. Nhưng đôi khi, cuộc sống chẳng bao giờ được như bạn mong muốn bởi bạn không sống cho mình bạn mà bạn còn phải sống cho mọi người…

Tình yêu luôn là thứ mà mãi mãi con người chẳng thể lí giải nổi. Tôi năm nay đã năm mươi tuổi nhưng cũng chẳng thể thoát khỏi sự kì lạ của nó. Năm mươi tuổi, tôi vẫn yêu cuồng điên và khốn khổ, yêu thương nhiều đến độ bị người đời lên án và kì thị, bị đứa con trai duy nhất khóc lóc xin mẹ dừng lại tình yêu của mình để con không phải xấu hổ với làng xóm, bè bạn.

Hóa ra, một người đã ở tuổi già như tôi thì yêu trở thành một cái tội. Người ta không chấp nhận để cho người già yêu. Người già chỉ được phép sống thật mẫu mực để làm gương cho con cháu, người già chỉ được phép sống cuộc đời càng lặng yên càng tốt.

Con trai tôi nói, tôi phải sống tử tế để cho con còn sống với. Đau lòng thay cho hai từ “tử tế”. Đến con tôi còn nói vậy thì tôi sao dám trách người đời đã quá cay nghiệt với chuyện tôi yêu một chàng trai kém tôi đến 25 tuổi.

Tôi là một người phụ nữ cực kì nhẫn nhịn bởi mẹ đã dạy tôi điều đó từ khi tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Bà dạy tôi cầm, kì, thi, họa, dạy đủ nữ công gia chánh nhưng lại không dạy tôi phải sống như thế nào để giữ lấy hạnh phúc của chính bản thân.

Vị tha là một đức tính tốt của phụ nữ nhưng nếu quá vị tha nó lại trở thành nhu nhược. Điều này mẹ không dạy tôi.
Tôi đã để sự vị tha quá đáng phá nát gia đình mình. Tôi lấy chồng ngay khi vừa tốt nghiệp ra trường. Người đàn ông vốn hiền lành sau khi trở thành chồng tôi biến thành một người hoàn toàn khác. Anh không quan tâm đến gia đình. Chồng tôi đi biền biệt cả ngày. Hồi mới cưới, vợ chồng tôi không có gì trong tay. Nhà nghèo, một mình tôi miệt mài làm đủ nghề kiếm sống.

Anh đi làm, lấy lương và tiêu một mình. Tôi không bao giờ trách móc anh về điều đó. Tôi để cho chồng tôi làm những điều mà anh thích. Tôi nghĩ chiều chồng là cách tốt nhất để giữ cho gia đình mình được hạnh phúc, ấm êm. Nhưng gia đình tôi không hạnh phúc. Chồng tôi rượu chè rồi đánh vợ.

Tôi nhịn nhục để giữ thể diện cho cả mình và chồng. Không một ai biết bên trong cái vỏ hoàn hảo, gia đình tôi đã tan nát từ nhau. Anh ta nói những lời tục tĩu ngay trước mặt bố mẹ tôi về con gái họ.

Tôi đau lòng vì tôi biết những điều ấy làm bố mẹ tôi xót xa. Nhưng rồi tôi có con. Đứa con sẽ làm thay đổi nhiều thứ. Con làm thay đổi cuộc đời tôi còn bố con thì không. Chồng tôi vẫn thế. Anh ta thậm chí chưa một lần cưng nựng con từ khi nó ra đời. Anh ta quên tất cả mọi thứ, không nhớ được con sinh vào ngày nào. Một người đàn ông mà đến con mình còn không quan tâm thì anh ta chẳng có thể quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.

Rồi chồng tôi có bồ. Những lời đàm tiếu nhiều. Tôi biết đó là sự thật nhưng tôi vẫn cố để níu một người bố cho con tôi. Tôi làm một bà mẹ đơn thân nuôi con và giữ chồng. Nhưng mọi sự cố gắng cuối cùng là vô ích. Tôi li hôn chồng khi con trai lên hai tuổi. Khi tôi quyết định quay lưng với cuộc hôn nhân tồi tệ thì chồng tôi cố gắng níu kéo. Cuộc đời luôn có những sự trái ngang. Tôi vùng vẫy đi khỏi cuộc hôn nhân của mình và chồng tôi dùng đủ cách để giữ tôi lại.

Ngày tôi dọn đồ ra khỏi ngôi nhà hơn năm năm chung sống, mọi người đều ngỡ ngàng. Không một ai biết gia đình tôi hoàn toàn không hạnh phúc. Tôi để lại tất cả cho chồng. Tôi chỉ mang con đi. 27 tuổi, tôi có một con trai và vài công việc kiếm sống qua ngày nhưng phải đến lúc ấy, tôi mới thực sự thấy mình được làm người, thực sự thấy mình sẽ được sống cuộc đời của mình, sống vì mình và tôi thấy tương lai đợi tôi phía trước.

Tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha để dạy con. Một mình bươn chải trong xã hội đầy những bon chen, tranh giành, tôi thành công vì tôi luôn phải cố gắng vì con mình.

Chỉ qua vài dòng câu chữ, tôi chẳng thể nào kể hết những khó khăn tôi gặp phải. Một mình sống đã khó, thêm một đứa con với đủ các nhu cầu thì cuộc sống càng thêm mệt nhọc. Nhưng xã hội càng khắc nghiệt với tôi bao nhiêu, tôi lại càng cố gắng để vươn dậy và sống.

Ở tuổi 45, tôi đã có tất cả. Tiền tài, sự nghiệp và tôi có con trai. Con trai lớn lên đẹp đẽ, mạnh khỏe và yêu thương tôi. Cuộc đời tôi nghĩ đến vậy là đủ nhưng những bất ngờ luôn chen ngang.

Sau khi cuộc hôn nhân với chồng kết thúc, tôi sợ đàn ông và tránh xa tất cả các mối quan hệ tình cảm với họ. Vũ là một phần không tính trước của cuộc đời tôi. Vũ kém tôi tới 15 tuổi nhưng vẻ bề ngoài của Vũ đã đánh lừa tôi. Tôi đã nghĩ Vũ chỉ kém tôi cùng lắm là 6,7 tuổi.

Khi gặp nhau, tôi đã giao hẹn với Vũ rằng nếu Vũ kém tôi 10 tuổi thì chúng tôi sẽ chấm dứt ngay lập tức. Vũ đồng ý. Tôi tin cậu và quay cuồng vào tình yêu. Chúng tôi yêu nhau như thế chưa từng được yêu bao giờ.

Tôi được Vũ yêu chiều, được Vũ chăm sóc. Đó là điều mà rất lâu rồi tôi không được nhận. Vũ còn rất trẻ nhưng cậu là một người đàn ông thực sự. Cậu hiểu những tâm sự của tôi, hiểu nỗi đau mà tôi đã trải qua và cậu yêu tôi. Tôi đã nghĩ cuộc đời mình đến đây là tìm được bến đỗ hạnh phúc, tôi đã mừng vui biết bao vì điều đó nhưng mọi thứ lại sụp đổ. Vũ đưa tôi về nhà và mọi chuyện bị tan nát từ đây.

Bố mẹ cậu tất nhiên không đồng ý. Tôi cũng không đồng ý lấy Vũ khi biết cậu còn trẻ đến như vậy. Tình yêu đẩy tôi vào tuyệt vọng. Tinh thần tôi suy sụp. Vũ cố đấu tranh nhưng cậu không thắng được bố mẹ. Cậu không chấm dứt tình yêu với tôi mà lén lút qua lại. Tôi thì muốn mọi thứ dừng lại thực sự.
Tôi tìm mọi cách để đẩy cậu đi nhưng không được. Đàn ông chỉ rời khỏi bạn khi thấy lòng tự trọng của họ bị tổn thương. Tôi lấy một người đàn ông khác để khiến Vũ rời tôi.

Sau một vài thương lượng nhỏ, tôi nhờ được một chàng trai trẻ kém tôi 25 tuổi để vào vai người yêu tôi. Vũ không tin nhưng sau khi chứng kiến những tình tứ giữa tôi và cậu trai trẻ, Vũ kết thúc mọi chuyện ngay tức khắc nhưng tôi lại có một vấn đề mới. Cậu trai trẻ yêu tôi. Đó là điều tôi không ngờ tới.

Tôi nghĩ đó đơn giản chỉ là cảm xúc nhất thời của sự bồng bột nhưng cậu ta cứ đi theo tôi. Có lẽ là quá nhanh để quên và yêu một người mới nhưng tôi yêu cậu. Điều đó khiến tôi sợ hãi. Tôi đã cố trốn tránh nhưng tình cảm là chuyện không phải ta cứ muốn dập tắt là có thể dập đi ngay được.

Tôi không muốn tàn nhẫn với bản thân, không muốn xúc phạm cảm xúc của mình và tôi lại lao vào tình yêu với cậu. Những lời xì xào bắt đầu xuất hiện. Đồng nghiệp nói, hàng xóm nói. Tôi thấy những ánh nhìn khinh miệt, những cái bĩu môi, những lời bóng gió. Tình yêu của tôi chẳng làm hại đến ai nhưng lại khiến mọi người khó chịu.

Cậu yêu tôi không phải vì tài sản của tôi bởi cậu là công tử con nhà giàu. Cậu không cần tiền, cậu không lấy bất cứ thứ gì của tôi. Nhưng người đời bảo tôi là bà già lấy tiền nuôi bồ trẻ, họ bảo tôi nhiều tiền nên thích dùng tiền mua tình. Không ai cố hiểu cho tôi. Tôi quyết giữ lấy tình yêu của mình, bỏ mặc mọi lời đàm tiếu nhưng con trai tôi không chấp nhận được chuyện đó. Tôi có thể bỏ qua mọi thứ nhưng con trai thì không.

Cháu nói gì tôi cũng sẽ nghe theo vì tôi không muốn cháu bị tổn thương. Tôi đau lòng đến chừng nhưng không thở nổi khi nói những lời tàn nhẫn với cậu nhưng cậu không nghe. Cậu nói nhất quyết không bao giờ rời tôi. Con trai ở nhà thì cầu xin tôi đừng khiến con xấu hổ. Mọi thứ rối tung trong những dày vò không nói hết.

Tôi cần chia tay được với người đàn ông tôi yêu sao cho cậu ít đau khổ nhất, dù là để cậu căm ghét tôi cũng được. Tôi không thể diễn lại câu chuyện tôi yêu một người đàn ông khác. Tôi không biết làm sao để chấm dứt tất cả. Tôi đã chuyển nhà, cắt đứt mọi liên lạc nhưng cậu vẫn tìm ra tôi. Tôi cần một cách để chia tay với cậu. Thật nhanh và thật dứt khoát. Kết thúc mọi thứ.

Ở tuổi 50, tôi đã hết quyền được yêu vì tôi phải sống cho người khác. Tôi không muốn kêu than nhiều về câu chuyện của mình. Ở đời, ai cũng có những nỗi khổ riêng nhưng nếu được bày tỏ và được đồng cảm, nó sẽ giảm nhẹ đi rất nhiều.
Tôi chưa đi vào bế tắc nhưng tôi không muốn tiếp tục sống trong dằn vặt và nhìn con trai buồn bã nữa. Con là một đứa trẻ yếu đuổi. Con không chịu được búa rìu của dư luận. Tôi có thể bỏ lại tình yêu của mình nhưng tôi không thể bỏ mặc con. Không có thứ gì có thể vẹn toàn, tôi chọn con thay cho hạnh phúc của mình. Tôi không biết phải làm sao cho mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Liệu có đúng rằng, tôi 50 tuổi và tôi đã hết cơ hội để yêu thương?

Nam Kha (Ghi theo lời kể của nhân vật)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ