Quần áo

Quần áo

14 thg 8, 2011

Khi nào anh yêu em?

Em biết, anh luôn tốt với em, coi em như một người tri kỉ, ban cho em những niềm tin yêu và hi vọng nhưng chưa một lần anh ngỏ lời yêu em...

Em chỉ xin anh một lần, hãy nắm lấy bàn tay em khi em lạnh giá, hãy nhìn em bằng ánh mắt ấu yếm, hãy ôm em thật chặt khi đông về. Dù chỉ một lần thôi, em xin anh hãy cho em được sống trong tình yêu của anh.

Có thể giờ phút này đây, anh coi em không là gì hết, em cũng giống như bao cô gái qua đường, không để lại chút ấn tượng gì trong lòng anh nhưng tội nghiệp thật vì em đã yêu anh, si mê, cháy bỏng. Em không thôi nhớ về anh mỗi đêm, không thôi giật mình trong những giấc mơ và gọi tên anh. Mỗi sáng gối em lại ướt đẫm vì nước mắt nhớ anh. Em muốn thôi, muốn từ bỏ, muốn dứt ra khỏi mối tình vô vọng này nhưng con tim em đau lắm, em không biết mình có thể tiếp tục sống được không nếu không nghĩ về anh nữa.




Em biết, anh không yêu em nhưng trong sâu thẳm trái tim anh vẫn luôn coi em như một người em gái. Anh chưa khi nào ghét bỏ em, anh cũng luôn cầu chúc cho em những điều tốt đẹp nhất. Em hiểu và trân trọng tất cả nhưng đừng ngượng ngùng khi nhìn em, đừng né tránh em khi em ngồi gần bên anh. Hãy để cho em được bên anh, được tựa đầu vào vào anh khi đông lạnh, để nghe em chia sẻ những nỗi buồn niềm vui trong cuộc sống dù chỉ như một người anh trai.

Đến lúc này đây, khi anh chưa chọn ai làm điểm tựa, khi anh chưa có ai là người anh yêu thương, anh hãy để em tạm làm chỗ dựa ấy có được không anh? Chỉ là giả vờ thế thôi anh nhé, để đông này hai kẻ cô đơn có chỗ dựa dẫm, tâm sự cùng nhau. Em xin hứa, anh không cần phải gượng em quan tâm em, chỉ cần cho em đi bên cạnh anh, thế là đủ. Và em cũng xin hứa rằng, nếu anh có người con gái khác, em sẽ trả anh lại thế giới của anh, để anh có quyền tự do lựa chọn tình yêu cho cuộc sống của mình.

Lúc ấy, dù anh có bỏ rơi em, anh có vui vẻ hạnh phúc còn em cô đơn ra sao em cũng không dám trách anh vì em hiểu, anh đã ban cho em một tình cảm lớn rồi. Với em, đó là cả một việc làm có ý nghĩa, là ân huệ mà cả đời này em sẽ mang theo để thành kỉ niệm. Em biết, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh cũng không yêu em đâu. Thất vọng cũng chẳng để làm gì, buồn đau cũng chẳng thể có được tình yêu của anh. Van xin thì em không thể bởi tình yêu không thể có chỗ cho lòng thương hại phải không anh?

Em sẽ lại là em, lại cô đơn và độc hành trên đường đời. Em sẽ không cố gắng để yêu ai nữa vì em sợ. Em sẽ chờ đợi những tình cảm tự nhiên, chờ đợi điều gì đến thì sẽ đến. Em sẽ không hi vọng một ngày được cầm tay anh nữa chỉ là em chờ ngày anh hạnh phúc, chờ ngày anh làm chồng, làm cha rồi em sẽ lặng lẽ lên xe hoa với người mà có lẽ cả đời này em sẽ không thể toàn tâm toàn ý. Anh của em, tình yêu của em!

Nhóc

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ