Quần áo

Quần áo

8 thg 7, 2011

Anh Vũ chiến thắng bệnh ung thư bằng… tiếng cười

Khi biết tin mắc căn bệnh ung thư quái ác, Anh Vũ hoàn toàn suy sụp. Nhưng anh đã đứng dậy tìm niềm vui, gom góp lại thành nghị lực sống.

Anh Vũ sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Ba anh là công nhân, má bán trái cây. Anh Vũ là con thứ 5 trong 7 anh chị em. Nhà đông con, thu nhập thấp, ba má Anh Vũ bươn chải kiếm từng đồng lo cho các con có miếng cơm, manh áo. Nhìn ba má vất vả, cực nhọc, Anh Vũ sớm bươn chải kiếm tiền phụ giúp sinh hoạt gia đình. 19 tuổi, Anh Vũ phụ bán cà fê.
20 tuổi, Anh Vũ trở thành thợ uốn tóc, phụ hồ. Tiền kiếm được không là bao, Anh Vũ chuyển nghề sơn cửa. Chính trong một lần đứng sơn cửa cho CLB Phan Đình Phùng, Anh Vũ đã nhìn thấy bảng tuyển diễn viên của sân khấu 5B Võ Văn Tần. Quyết định dự tuyển diễn viên đã khiến cuộc đời Anh Vũ thay đổi. Anh đã có một cơ hội khác tốt hơn để bươn chải mưu sinh, để có tiền cat-sê đều đặn chuyển về cho ba má.
Năm 20 tuổi, Anh Vũ kết hôn. Cuộc hôn nhân đổ vỡ nhanh chóng. Đến bây giờ nghĩ lại, Anh Vũ chia sẻ “Cuộc hôn nhân ấy đổ vỡ là do tuổi trẻ bồng bột và còn do mình không có tình cảm. Tuổi trẻ dễ mắc sai lầm. Sau sự đổ vỡ ấy, tôi đã rút ra bài học cho mình. Quyết định cho hôn nhân phải là một quyết định thận trọng. Tôi sẽ chỉ kết hôn khi tìm được một người khiến mình thực sự yêu thương, thực sự muốn gắn bó suốt phần đời còn lại. Tôi vẫn chưa tìm được người như thế”. Anh Vũ đi về một mình, mải mê lo kiếm tiền, gom góp mua nhà đón ba má về sống chung.

Năm 2000, Anh Vũ bỗng phát hiện mắc bệnh ung thư đại tràng. Khi các bác sỹ bệnh viện Chợ Rẫy phát hiện ra, những tế bào ung thư đã bắt đầu di căn đến gốc gan. Anh Vũ kể lại “Vào lúc ấy, bác sỹ nói, chỉ cần tế bào ung thư di căn đến gan, chắc chắn tôi sẽ chết. Tôi vẫn nhớ như in những ngày điều trị tại bệnh viện, tôi thực sự suy sụp, khủng hoảng. Tôi nghĩ mình mới 30 tuổi, chết thế này trẻ quá. Hơn nữa, tôi đang là người phải gánh vác gia đình, nếu tôi chết đi, ai sẽ lo cho ba má? Ai sẽ lo kinh tế cho gia đình? Càng nghĩ, tôi càng đau khổ, tuyệt vọng”.
Chính vào những ngày tuyệt vọng nhất, một cô gái u não đã giúp Anh Vũ tìm thấy điểm tựa cho cuộc sống của mình. “Một hôm, trong khi đi vòng quanh khu bệnh viện, tôi gặp một cô gái. Cô ấy còn trẻ, bị u não, và sắp chết. Nghe kể, khi xưa cô ấy rất đẹp. Nhưng khi tôi gặp, cô ấy đã ung thư giai đoạn cuối, đã mù mắt, gãy răng… Nhưng cô ấy lạc quan, yêu đời vô cùng. Miệng nói chuyện líu lo. Khi mẹ cô ấy giới thiệu tôi là diễn viên hài Anh Vũ, cô ấy lấy một quyển vở, tự tay gấp một con hạc giấy đưa cho tôi. Cô ấy cầm tay tôi rồi bảo “Anh phải sống để mang tiếng cười đến cho mọi người. Em cầm tay anh, em tin, anh sẽ sống đấy, không chết đâu”. Lúc ấy tôi đã nghĩ, cô gái trẻ như thế, bệnh tình nặng như thế, vẫn còn yêu đời, vẫn còn lạc quan, vậy mà tôi- bệnh nhẹ hơn, đã được phẫu thuật, tại sao không sống lạc quan hơn?”.
Anh Vũ kể, đến bây giờ, hơn 10 năm đã trôi qua, anh vẫn giữ con hạc giấy của cô gái kia tặng. Con hạc giấy đã chuyển sang màu ố vàng, nhưng sức mạnh nó đã mang đến cho anh, Anh Vũ không bao giờ quên. Anh giữ con hạc giấy như một kỷ vật quý giá. Từ con hạc giấy ấy, Anh Vũ đã sốc lại tinh thần. Không còn những đêm thức trắng, không còn nỗi đau khổ tột cùng, không còn những lần đập đầu vào tường vì tuyệt vọng, Anh Vũ bắt đầu đi tập Yoga, tập thể dục. Nghe đâu có thầy hay thuốc giỏi, Anh Vũ lại tìm đến. “Tôi đã uống đủ mọi thứ thuốc. Ai mách thuốc nào uống thuốc đấy. Tôi đã có một cuộc chiến quyết liệt với tử thần”- Anh Vũ chia sẻ.

Vừa uống thuốc, vừa điều trị, vừa truyền hóa chất, tập Yoga, nhưng theo Anh Vũ, liều thuốc lớn nhất giúp anh vượt qua được bệnh tật đó là… tiếng cười. Khi trở lại sân khấu, Anh Vũ diễn như lên đồng. Anh tìm kiếm nụ cười ở khắp nơi trong cuộc sống và đưa những tiếng cười ấy lên sân khấu. Rất nhanh chóng, Anh Vũ trở thành diễn viên hài đắt sô. Anh Vũ được nhận vai má mì trong phim nhựa Gái nhảy (đạo diễn Lê Hoàng), Anh Vũ đoạt giải liên tiếp trong 3 năm Gala cười tổ chức.

Anh Vũ càng ngày càng nổi tiếng, được khán giả xa gần yêu mến, nhưng ít ai biết rằng, trong những năm tháng ấy, phía sau tiếng cười rộn rã trên sân khấu, Anh Vũ đã phải chiến đấu gian khổ với bệnh ung thư bằng nhiều phương cách khác nhau. Đến bây giờ, nhiều người vẫn không thể tin, một người phải sớm bươn chải mưu sinh, một người đổ vỡ hôn nhân, một người đã đứng trước ranh giới giữa sự sống- cái chết như Anh Vũ, tại sao có thể diễn hài tung hứng rộn rã đến thế.

“Khi cận kề cái chết, người ta mới thấy yêu cuộc sống tới mức nào. Tôi tâm niệm một câu, hãy luôn mỉm cười, may mắn sẽ đến. Ông trời đóng cánh cửa này, sẽ mở ra một cánh cửa khác cho mình. 11 năm đã trôi qua, sức khỏe của tôi đã bình phục. Bác sỹ nói, chỉ qua 5 năm điều trị, nếu các u không tái phát, sức khỏe sẽ dần ổn định. Tôi ước mong, những ai đã và đang bị bệnh như tôi, hãy tin vào cuộc sống khi còn có thể, và hãy nỗ lực sống khi còn có thể”- Anh Vũ nhắn nhủ.

Anh bảo, “Người ta có câu- Trời kêu ai nấy dạ. Đừng nghe câu nói ấy, trời kêu đừng dạ vội. Còn nước còn tát. Chẳng có lý do gì để buông xuôi. Tại sao không níu kéo đến thiết tha sự sống này?”.
Theo Dân Trí

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ