Quần áo

Quần áo

6 thg 11, 2009

Blog - Phía bên kia của tôi

Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu và thế nào để nghe cho... hay, cho nuột nà giọng văn. Rồi tôi nghĩ mình không cần phải vậy để làm gì. Bởi tôi không phải nhà văn, cũng chẳng phải nhà báo. Tôi chỉ là tôi mà thôi. Nói đúng đắn hơn về con người thật của mình, thì tôi là một... người đồng tính.

Bell Mc

Tôi thuộc thế giới thứ 3 trong đặc tính của loài người. Giờ ngồi đây, nói lên những lời này, cũng là lúc nước mắt tôi tuôn rơi, tràn xuống những con chữ trên bàn phím. Tôi đau khổ, bế tắc và tuyệt vọng. Cái sự thật về bản chất con người đã được tôi "khéo léo" che đậy, kín như bưng suốt hơn mười năm qua, đến bây giờ, tôi thấy trái tim mình nhức nhối, tâm hồn dày vò, chẳng thể thanh thản được nữa. Mọi thứ trong tôi như đang muốn nổ tung...

Cha mẹ sinh tôi ra lành lặn, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Thực sự là vậy. Có đứa trẻ nào mới chào đời lại không mang một tâm hồn thánh thiện của thiên thần chứ? Vậy mà sao, tạo hoá bắt cái tâm hồn thánh thiện ấy trở thành một tâm hồn sầu thảm như của kẻ tội lỗi luôn muốn ăn năn mà không có lối thoát thế này? Sau hơn mười năm được sinh ra, tôi luôn phải sống trong nơm nớp lo âu và sợ hãi. Tôi sợ mọi người phát hiện mình là một người đồng tính, một người con "lạc loài". Tôi sợ mọi người lánh xa, khinh ghét tôi. Tôi sợ sự thật về con người mình sẽ làm ảnh hưởng đến công việc và những mối quan hệ. Tôi sợ... sợ nhiều lắm.

Lúc nào tôi cũng phải khoác lên con người thật của mình những tấm lá chắn tưởng chừng rất vững chắc. Nhưng, núp sau đó là một tâm hồn rất mỏng manh. Tôi luôn muốn chực khóc trong nỗi tủi hổ muộn phiền. Tình yêu là gì? Tình yêu nam nữ - tôi không dám nghĩ tới. Rõ ràng, tôi mang hình hài của một đứa con gái cơ mà! Vậy sao tôi lại vô cảm với tất cả những người đàn ông? Sâu thẳm trong tiềm thức, tôi khao khát một tình yêu cùng giới. Tôi tội lỗi? Có đáng phải xấu hổ không? Có đáng bị khinh ghét không? Khi mà tôi chỉ tìm thấy sự đồng điệu tâm hồn, tìm thấy niềm vui, sự cảm thông và sẻ chia ở những người phái yếu như mình.

Nhớ lại năm xưa, cách đây khoảng 14 năm, nghe một người chị họ nói về "đồng tính", tôi không hiểu cụm từ ấy nghĩa là gì. Chị giải thích rằng, khi "hai người con gái yêu nhau thì gọi là đồng tính". Tôi chỉ biết đại loại thế, chứ không cắt nghĩa được ngọn ngành và thấu đáo khái niệm "đồng tính" là thế nào. Rồi tôi lẩm bẩm: "Đồng tính là cái quái gì kia chứ? Có gì đáng sợ đâu nhỉ!". Để đến mấy năm sau, khi đem lòng yêu thương một người con gái, tôi mới thực sự hiểu "đồng tính" nghĩa là thế nào.

Tôi đem lòng yêu thương người ta, nhưng đâu dám nói, chỉ âm thầm dành tình cảm cho họ. Tôi thấy nhớ nhung, thấy nhói đau ở cái nơi được gọi là trái tim mỗi lúc nghĩ về họ. Và tôi bắt đầu thấy xấu hổ, trước tiên là với chính mình. Tôi nghiến răng trong đau khổ: Vì sao mình lại yêu một người con gái? Yêu, mà không được nói ra cho người ta biết, không được biểu lộ tình cảm của mình. Yêu, mà cứ phải sống trong mặc cảm tội lỗi... Vậy đây là cái thứ tình yêu gì?

Là một đứa con gương mẫu trong gia đình, tôi không dám làm điều gì để bố mẹ buồn phiền. Vì vậy tôi càng che giấu sự thật nghiệt ngã đó. Bố mẹ tôi là những người chân chất, có hiểu gì về cái thế giới thứ 3, về "tình yêu" của hai đứa con gái dành cho nhau đâu. Thậm chí họ còn chưa một lần nghe qua. Cũng bởi vậy mà tôi càng không được làm họ bị tổn thương. Con gái, rồi cũng có thì, đến cái tuổi "nên" và "phải" lấy chồng. Có bố mẹ nào không mong mỏi cái ngày con cái xây dựng gia đình riêng chứ. Nhưng, tôi lấy chồng ư? Tôi nên lấy ai bây giờ đây, khi trong tâm hồn và trái tim chẳng có một chút cảm xúc nào dành cho đàn ông? Hay tôi cứ nhắm mắt buông xuôi, lấy đại một người để gọi làm chồng, cho thiên hạ đỡ rèm pha, cho bố mẹ khỏi mang tiếng là con không có duyên lấy chồng?

Để trả chữ hiếu cho cha mẹ, tôi ắt hẳn phải mang tội lỗi với người đàn ông mà tôi sẽ gọi là chồng. Sự thật, tôi không mang trong mình một tình yêu trai gái thì làm sao có thể làm tròn bổn phận và nghĩa vụ của người phụ nữ, một người vợ cơ chứ! Tất cả những điều đó cứ dày xéo trong tôi, cào cứa trong tôi... Để tôi lại bật khóc thành những tiếng nấc trong sự nghiệt ngã đớn đau.

Tôi không dám nói "tất cả những con người như tôi" mà tôi chỉ dám nói riêng về bản thân mình. Hễ thuộc thế giới thứ 3 thì bắt buộc phải nói dối, phải sống giả dối với tất cả mọi người ư? Nếu như tôi sống thật với con người mình, mọi chuyện sẽ ra sao? Xã hội sẽ đối xử với tôi như thế nào? Tôi cũng biết, ở bên ngoài kia còn có rất nhiều người phải mang cái kiếp như tôi. Có người thì "come out". Và cũng có rất nhiều người phải sống trong âm thầm - không khác tôi. Sống lầm lũi và kìm nén cảm xúc của mình. Một câu hỏi mà tôi cảm thấy nhức nhối trong đầu: "Xã hội này đang phải gánh chịu những con người 'lạc giới tính' như tôi ? Hay là những con người bất hạnh như tôi đang phải chui rúc, ẩn mình vào bóng tối của cái xã hội này để sống?".

Tôi thừa ngoan ngoãn để ý thức được mình không bao giờ nên đua đòi theo những trào lưu. Chỉ là tôi tìm thấy sự đồng điệu ở những người cùng giới tính với mình. Vậy, tôi phải làm sao? Tìm một người hiểu, cùng chung hoàn cảnh với mình để "yêu", nghĩa là tôi bắt đầu "come out". Chẳng có bí mật nào được giấu kín mãi mãi cả và "nếu muốn người khác không biết thì đừng nên làm gì cả". Vậy, thực ra thì ý nghĩa cuối cùng và đúng đắn nhất của cuộc đời một con người là gì, tại sao tôi không thể biết được?

Tôi thấy mình bế tắc. Tôi loay hoay tìm cho mình một chỗ đứng và không biết con người thực của mình phải đặt ở đâu cho đúng với luân - thường - đạo - lý trong cái xã hội này?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ