Quần áo

Quần áo

11 thg 11, 2009

Blog - London, một ngày mưa

Sáng nay trời nắng ấm, nó ngủ vùi trong chăn mãi đến 10 giờ mới dậy. Vẫn thói quen xấu xí như hồi còn bé, đợi mẹ chạy vào tận giường kéo chăn ra, rồi gấp màn, nó mới đủng đỉnh đi đánh răng rửa mặt, sau đó liếc mắt nhìn bát cháo lòng mẹ mua sẵn để trên bàn từ lúc nào...

Lê Thu Hiền

Nhưng sáng nay thức giấc, nó chỉ liếc nhìn giờ ở chiếc điện thoại rồi mở tấm rèm che khung cửa sổ trắng để những tia nắng yếu ớt của ngày đầu đông le lói vào căn phòng. Ngày mới lại bắt đầu.

Hối hả bắt xe buýt 48 đến London Bridge, nó khởi động ngày mới không khác gì những... ngày cũ. Vẫn thế, cái nhịp sống dường như lặp đi lặp lại khá quen thuộc ở London làm nó ngủ gà ngủ gật trên xe buýt biết bao lần. Xung quanh nó, già trẻ gái trai, ai cũng chăm chú đọc Metro hoặc City A.M, một trong hai tờ báo được phát miễn phí ở London. Chẳng ai để ý đến nó, một con bé châu Á, mà thể nào người ta cũng nghĩ là "come from China" (đến từ Trung Quốc), đang lim dim mắt mơ màng về những ngày se lạnh, về những con đường ngập lá vàng rơi và những bài kiểm tra, bài luận sắp... đập vào đầu.

London vào đông rồi, trời thường tối rất nhanh. 4 giờ chiều đã thấy le lói ánh đèn đỏ ở nhà ga London Bridge và bệnh viện Guy's Hospital. Nó chậm rãi đi dọc hành lang bệnh viện gần trường. Không hiểu sao nó thích đi qua hành lang ấy lắm. Ngoài công viên London Field Park gần nhà ra thì đây là nơi thứ hai nó tìm về mỗi khi mệt mỏi và cần yên tĩnh.

Ở bệnh viện thật đấy, nhưng nó đâu thấy cảnh bon chen xô đẩy của bệnh nhân, đâu ngửi mùi khử trùng sặc sụa làm đầu óc nó quay cuồng, và cũng đâu chứng kiến cảnh người nhà bệnh nhân nằm la liệt ngoài hành lang, phòng khám, phòng cấp cứu... Thay vào đó là một không gian rất rộng với cây xanh và những chiếc ghế xinh xắn như ở công viên. Và đặc biệt là một chiếc đàn piano nằm hiên ngang trong góc hành lang.

Nhớ lần đầu tiên bất ngờ được thưởng thức những giai điệu tuyệt vời của bản Sonate Ánh trăng phát ra từ chiếc piano ấy, nó đã lặng đi một lúc rồi mới ngồi xuống theo phản xạ tự nhiên của con người, chăm chú lắng nghe một cụ già tóc bạc với chòm râu dài đang lướt những ngón tay điệu nghệ trên phím đàn. Nó thấy ông không khác gì nhà bác học Albert Einstein, rồi phì cười rảo bước mà không quên một tràng pháo tay thán phục và khen ngợi khi những giai điệu kết thúc.

Thỉnh thoảng, khi đi qua hành lang bệnh viện ấy, nó mới được nghe tiếng đàn và lần nào cũng ngồi chăm chú lắng nghe đến muộn mới về. Thế đấy, vậy là trong nó hiện lên một sự so sánh khập khiễng giữa các bệnh viện ở Việt Nam và ở Anh. Trong lúc cái nghèo khổ và vất vả hiện lên một cách sâu sắc ở các bệnh viện quê nhà, khi những người dân chẳng kể thành thị hay nông thôn đang méo mặt vì chờ đợi, vì đau đớn, vì mệt mỏi, thì nó thấy sự yên bình, tĩnh lặng ở phần lớn các bệnh viện ở Anh. Các bệnh nhân sẽ được hưởng sự phục vụ gần như là tốt nhất với trang thiết bị hiện đại và tối ưu. Việt Nam mình còn nghèo quá! Tự dưng nó nhớ bố mẹ.

Nếu bố mẹ ốm, sẽ chằng được đi khám ở bệnh viện Guy's Hospital mà nghe piano như nó, bố mẹ sẽ phải ngồi dài chờ đợi ở các bệnh viện đông nghẹt người, có khi vào viện lại càng ốm thêm ấy chứ. Nghĩ vậy mà nó thở dài và cầu mong sao bố mẹ đừng bao giờ ốm, đừng bao giờ coi thường sức khỏe. Nhưng bố mẹ tham công tiếc việc lắm. Không có nó ở nhà, bố mẹ mà ốm thì lấy ai chăm sóc đây...

Trời tối hẳn. Nghe tiếng mưa lộp bộp trên mái che trước cổng trường, nó co rúm vì lạnh và ướt. Quên mất ô rồi. Chẳng phải lần đầu tiên nó quên ô mà vì ở London gần 1 năm nhưng nó vẫn không thể nào bắt sóng được thời tiết nơi đây. Đúng là thời tiết ở Ăng-lê giống... nó quá. Sáng nắng, chiều mưa, trưa hưng hửng.

Nó đi mà như chạy. Mỗi lần mưa thế này nó thấy thích thú lắm. Ra ngoài đường sẽ thấy toàn ô là ô, đầy đủ các màu sắc, hình thù, kích cỡ, chủng loại. Ô to, ô bé, ô trong suốt đến ô rực rỡ 7 sắc cầu vồng, ô đen ngòm ngòm đến ô trang trí hoa hòe hoa sói, ô với các đường kẻ cá tính của Burberry đến ô nhí nhảnh với hai cái tai thỏ mọc trên đầu... Nó thì lúc nào cũng thích chiếc ô nhỏ, xinh màu tim tím của nó. Màu tím là màu may mắn với nó nên nó thích chiếc ô ấy lắm. Chiếc ô lại có đường riềm diêm dúa xung quanh như các tiểu thư quí tộc hồi bé nó thấy trong phim nên càng thích, càng giữ, càng hãnh diện mỗi khi che chiếc ô ấy dưới trời mưa.

Nhưng hôm nay không được khoe ô rồi. Nó đi bộ đến bến xe buýt. Đám đông đứng dưới mưa chờ xe khiến thân hình bé nhỏ của nó như bị nuốt chửng. Mọi người đã chiếm hết chỗ trú, ngay cả cái bậc cầu thang có mái hiên nhỏ xinh cũng đang có hai người đàn ông da đen và một cô gái tóc vàng phì phèo điếu thuốc đứng. Chiếc áo khoác của nó dần ướt sũng. Bên cạnh là hai anh chị người Anh đang che mưa và đắm đuối trong những cái ôm và cái siết tay thật chặt. Nhìn họ mà nó cũng thấy ấm áp lây.

Đã lâu không ai đứng dưới mưa với nó, che ô và cầm tay nó. Nếu một năm trước đây, chắc chắn nó sẽ khóc hay buồn rầu vì tủi thân lắm. Nhưng bây giờ, nó chỉ thấy lạnh mà không buồn hay muốn khóc. Nó đã quen với cái cuộc sống không có ai bên cạnh thì một mình dưới trời mưa cũng hết sức bình thường thôi. Nó mỉm cười vì thấy người ta hạnh phúc, và tâm niệm rằng, nếu cơn mưa này không có ai bên cạnh, nhất định sẽ có cơn mưa khác ở một khoảnh khắc khác và không gian khác đem đến cho nó hơi ấm từ một ai đó.

Tại sao cứ phải là bây giờ mà không phải là ngày mai hay bất cứ lúc nào khác. Cứ chờ đợi đi dù trong khi chờ đợi, nó phải đứng dưới mưa một mình, ướt sũng, lạnh lẽo... nhưng nó sẽ vẫn mỉm cười và bước tiếp.

Mưa rơi từng hạt nặng nhọc và uốn éo theo gió heo hút. Gió thổi mưa bay vào mặt nó thật vô tình làm da nó thấy buốt quá. Trên đường về hôm nay, nó chống cằm nghĩ về buổi tối yên bình trong nhà với ly trà sữa nóng hổi bốc khói nghi ngút và những hạt mưa tấp vào khung cửa sổ màu trắng của nó. Mùa đông và những cơn mưa ở London không lạnh lẽo nữa, nó sẽ thấy London ấm áp theo cách riêng của nó, vì trong cái tâm hồn mỏng manh và yếu ớt này đã dần hiện hữu một sự quyết tâm, sự hòa nhập và niềm tin. Và trong trái tim ấm áp ấy của nó vẫn luôn nóng bỏng và đam mê với những ước mơ còn đang dang dở.

London hôm nay - một ngày mưa - một ngày lạnh - một ngày để nhớ...
London, 6/11/2009

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ