Quần áo

Quần áo

12 thg 1, 2012

Tôi thấy mình thật... đê tiện!

Cuối cùng thì tôi cũng bước chân vào nhà nghỉ ấy, nơi anh đợi tôi dù tôi biết chắc rằng, điều gì sẽ xảy ra...



Tôi đã có chồng, anh đã có vợ. Vậy mà cảm xúc yêu đương bao nhiêu năm nay lại ùa về khiến tim tôi không thôi dồn dập, khiến cho nước mắt tôi không thể nào thôi trào ra.

Rồi tôi đi vào nhà nghỉ trong tiếng thở hồi hộp và cái bước chân ngập ngừng của người đàn bà đã có chồng và con nhỏ. Lòng tôi không muốn bước tiếp nhưng đôi chân không thể dừng được. Trong khác sạn ấy có một người đàn ông, người tôi đã từng yêu tha thiết, đang đợi tôi.

Tôi yêu anh, tình yêu đơn phương tròn 4 năm. Tôi bi lụy, hạ mình vì yêu anh và chỉ mong một ngày anh là của tôi. Nhưng ao ước đã chẳng thể thành hiện thực, tôi trở thành vợ của người đàn ông khác, người cũng đã theo đuổi tôi suốt từng ấy năm trời. Đời là thế, có những thứ ta không mong muốn, không cần đến thì lại bên ta.

Ngày đi lấy chồng, tôi khóc suốt đêm. Cô dâu về nhà chồng trong bộ mặt sưng húp. Ai cũng nói tại tôi nhớ mẹ, tại tôi yếu đuối nên người ta càng lấy đó làm mừng. Chỉ có tôi hiểu vì tôi không yêu chồng. Nhưng cái tuổi nó đến, tôi không còn trẻ trung để chờ đợi nữa. Tôi đã lên xe hoa, bỏ lại mối tình tha thiết và đắm đuối.

Anh về dự đám cưới, chẳng vui cũng chẳng buồn. Anh không vui vì anh hiểu, tôi cũng chẳng hạnh phúc gì khi đi lấy người khác, vì anh hiểu tôi đã yêu anh nhiều như thế nào. Và có lẽ, một chút gì đó anh cũng đang tiếc tôi, người luôn dõi theo cuộc sống của anh. Anh chẳng buồn vì anh đâu có yêu tôi, đâu phải người đàn ông đến tiễn người yêu đi lấy chồng. Còn tôi đã khóc, cố giấu những giọt nước mặt chua chát vào trong lòng.

Rồi anh đi lấy vợ, tình yêu của anh nảy nở từ khi nào tôi cũng không hay biết. Tôi vẫn buồn khi nhận được tấm thiệp hồng của anh. Cuộc sống của tôi chưa có ngày nào vui thật sự, chỉ đến khi tôi có con, một cậu con trai kháu khỉnh.

Chồng tôi là người tốt, anh dành trọn tất cả tình yêu thương cho vợ con. Anh cưng con như cưng chiều một cậu công tử trong cổ tích. Tôi cũng tự hào về điều đó và đã không ít lần tôi nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà…đùng một cái, người yêu cũ của tôi gọi điện. Anh muốn gặp tôi.

Anh thổ lộ với tôi rằng, anh đã từng yêu tôi. Nhưng tình yêu ấy chưa đủ lớn, chưa đủ để làm cho anh có thể từ bỏ tất cả để lấy vợ. Anh sợ tôi phải chờ đợi, sợ thời gian sẽ làm người con gái như tôi già đi, xuống sắc và anh đành ngậm ngùi để tôi ra đi trong niềm tiếc nuối. Anh biết tôi nghèo, tôi cũng không phải là cô gái xuất thân gia giáo, nên anh sợ nếu chúng tôi lấy nhau, cuộc sống sẽ khó khăn vô cùng. Anh cũng sợ rằng, trong tay anh chưa có gì nên không thể lo lắng cho tôi và con có cuộc sống sung túc. Và rồi anh để tôi đến với một người đàn ông khác giàu có hơn anh.

Nhưng anh đâu có hiểu rằng, tình yêu của tôi dành cho anh không hề có chữ “vật chất”. Nếu tôi là người con gái vì tiền mà lấy chồng thì có lẽ tôi đã chẳng chọn anh. Tôi biết trong tay anh không có gì, anh không nhà, không cửa, không tiền bạc nhưng tôi vẫn yêu anh.

Anh nuối tiếc vì đã để tôi ra đi. Anh biết tôi là người con gái tốt vậy mà anh không giữ tôi lại? Ngày hôm nay đây, đã 2 năm trôi qua, anh lại gọi điện cho tôi, để lòng tôi nao nao khó tả. Tôi biết mình vẫn còn yêu anh.

Bước chân tôi mạnh dạn hơn khi nhìn cánh cửa phòng hé mở. Đúng là khuôn mặt ấy, người đàn ông ấy. Nhưng sao giờ đây anh lại mạnh dạn đến vậy, sao anh lại hẹn tôi tại nhà nghỉ, nơi mà từ trước tới giờ tôi và anh chưa khi nào đặt chân vào?

Tôi vừa bước chân vào phòng, cánh cửa đóng sập lại và anh ôm ghì lấy tôi mà khóc. Anh khóc như một đứa trẻ, chưa bao giờ tôi thấy anh như vậy sau ngần ấy thời gian tôi theo đuổi anh. Anh hoàn toàn khác lạ, hoàn toàn không giống những gì tôi tưởng tượng ra. Và tôi cũng khóc. Bao nhiêu cảm xúc xưa kia lại ùa về trong lòng tôi. Tôi đã mơ cái ôm xiết chặt này từ lâu lắm rồi và lúc này đây, tôi thật sự cảm nhận được nó. Tôi lại thấy yêu anh như ngày nào.

Tôi hiểu anh đã ân hận khi để mất tôi. Bao năm qua cũng vì bản thân mà anh phải đi lấy vợ, rồi giờ đây khi sống không hạnh phúc anh lại nhớ về tôi. Cuối cùng tôi cũng chỉ là kẻ đến sau, kẻ chen ngang. Biết vậy nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn làm chuyện dại dột và từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có cơ hội. Chúng tôi quấn lấy nhau trong phòng và anh đã không còn là mình nữa, cả tôi cũng vậy.

Tôi mong một lần được anh ôm xiết chặt, được anh hôn lên đôi môi nóng bỏng. Và những lần sau ấy chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, tôi cũng không hỏi han, không quan tâm rằng anh đang sống ra sao. Trước anh, tôi là một người biết yêu, điên cuồng và ngây dại nhưng sau anh, tôi là một người đàn bà đê tiện. Tôi biết mình đã sai, đã làm điều tội lỗi nhưng tôi không thể kìm được lòng mình vì tôi rất yêu anh, kí ức về tình yêu của anh đã hằn trong lòng tôi và đó la lý do vì sao bên chồng mà lòng tôi lại hướng về người khác, bên chồng mà tôi không có lấy một ngày vui. Tôi đê tiện thật…

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ