Quần áo

Quần áo

18 thg 11, 2011

“Vắt chanh bỏ vỏ”

Gửi bài này lên đây để mong các bạn đọc đừng sai lầm như nhân vật chính trong câu chuyện. Chắc bạn cũng hiểu câu “Vắt chanh bỏ vỏ” chứ?

Hơn hai năm trước tôi quen em khi em dọn đến ở trọ cùng khu vực gần với gia đình tôi. Em là một cô gái hoạt bát, thông minh, nhiệt tình và dễ thương… Sau vài lần cố tình gặp gỡ thì tôi biết được em hiện tại là một cô gái mồ côi. Em còn có một đứa con trai hơn 3 tuổi (hiện đang sống với ba của cháu). Tôi cũng đã gặp cháu - đó là một đứa trẻ thông minh, đẹp trai, tôi và cháu rất mến nhau...


Những gì có từ em không làm tôi nản chí vì tôi biết em là cô gái nhân hậu. Em không đủ nhẫn tâm, không đủ độc ác và không ích kỷ nên không thể ra tay với cái thai của mình. Và hôm nay em đã cho thế gian 1 cậu bé xinh như mộng bất chấp cuộc đời của em sẽ gặp nhiều chông gai hơn trên mỗi bước đi sau này. Vì hiểu những lý lẽ đó mà tôi càng quý mến em hơn.


Từ khi chia tay một mối tình sâu đậm cách đây 6 năm tôi vẫn chưa có ai cho đến khi gặp em. Em mang đến cho tôi cảm giác mà tôi tưởng đã không bao giờ có được nữa nên tôi quyết định chinh phục em với bao nhiêu dự định ngọt ngào phía trước… Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, tôi phát hiện ra em đang có bạn trai. Người con trai đó tên Hoàng cùng tuổi với em và làm việc trong ngành khoan giếng ở cùng khu phố nơi em ở trọ và cách nhà tôi khoảng hơn 300m. Biết em có người yêu, tôi thầm mừng cho em nhưng tôi cũng thấy trong tình yêu này có vấn đề. Điều này khiến tôi tò mò và không chấp nhận từ bỏ ý định với em nhưng cũng không làm em khó xử. Tôi đối với em như một người anh trai để em tin tưởng mà ở gần tôi hơn.


Lúc này em kinh doanh trong lĩnh vực giải trí bi- a (trước đây em cũng kinh doanh nhỏ và cũng đạt thành quả mặc dù em không có người thân giúp đỡ). Một hôm em gọi điện cho tôi và không nói gì rồi cúp máy. Linh tính cho tôi biết em đang có chuyện, tôi chạy đến quán bi- a thì không gặp em. Tôi lo lắng kiếm tìm nhưng vẫn không thấy em, gọi điện thì em khóa máy. Cuối cùng thì em cũng về, em nói với tôi rằng thật ra em và Hoàng đã chia tay được một thời gian rồi nhưng khi ở bên người con gái khác, anh ấy thấy không hợp và nhớ em nhiều lắm. Câu nói đó đã làm cho em rơi vào tuyệt vọng của nỗi đau.


Sau một thời gian em nguôi ngoai, tôi định thổ lộ tình cảm với em thì một lần nữa tôi đau đớn khi em nói em chấp nhận quay lại với Hoàng. Tôi đã hỏi em rất nhiều câu hỏi vì sao? Em chỉ đáp lại là vì nhiều lý do. Từ khi quen biết em, tôi biết em có một chiếc xe Attila nhưng ít khi thấy em đi. Tôi thường xuyên thấy em cuốc bộ đi làm, có lần hỏi thì em nói ở quán bi- a về muộn sợ làm ồn làng xóm và cũng gần nên chịu khó đi bộ như là tập thể dục vậy. Nhưng tôi biết em nhường xe cho Hoàng đi và tôi cũng thường thấy Hoàng chạy chiếc xe này. Qua đọc trộm tin nhắn xem tình cảm của em và Hoàng ra sao, điều không thể tin vào mắt tôi khi trên màn hình điện thoại hiện ra vô số tin nhắn của Hoàng mà trong đó phần lớn là tin nhắn Hoàng vay tiền của em. Tôi đọc hết tất cả những tin nhắn đó nhưng vẫn làm lơ đi vì đó là chuyện riêng của em.


Thỉnh thoảng em qua nhà tôi giúp ba tôi vài thứ lặt vặt việc nhà (mặc dù nhà tôi có người giúp việc). Tôi vẫn hay đọc trộm tin nhắn của em, Hoàng nhắn tin vay tiền mỗi ngày một nhiều hơn. Và tin nhắn từ ngân hàng mỗi khi em rút tiền, tài khoản của em mỗi ngày một cạn… Cho đến ngày 29 Tết (giáp tết 2010) khi em giúp ba tôi lau dọn nhà cửa để đón Tết, tôi lén đọc tin nhắn thì phát hiện ra tin cuối cùng Hoàng gửi cho em là mượn tiền và tin ngân hàng gửi cho em là tài khoản đã hết sạch, trong ví của em chỉ còn đúng 117 ngàn đồng.


Tôi yêu cầu em lên sân thượng nói chuyện. Tôi hỏi em là “Đã chuẩn bị quà Tết cho con em chưa?”. Em ngập ngường nói lát nữa em đi thăm, rồi vội vàng đi xuống. Trong đầu tôi như phát điên lên với ý nghĩ “Cô làm gì còn tiền mà đến thăm con chứ”.


Tôi xuống nhà nói nhỏ với ba tôi. Lát sau ba tôi đưa một phong bao cho em và nói “Cái này là ba lì xì cho con đi sắm Tết". Em đứng sững người nhìn ba tôi vài giây rồi từ chối. Ba tôi nói giọng nghiêm túc nên em đành phải nhận lấy và cảm ơn ba tôi. Khi việc đã ổn, em xin phép ra về. Tôi lén đi theo em và thấy em dừng xe ở công viên, một lúc lâu sau thì một người đàn ông đến. Em đưa số tiền mà ba tôi vừa lì xì cho người đàn ông đó - người đó là ba của con em.


Trưa 30 Tết em hớn hở bê đến nhà tôi 2 chậu hoa hướng dương để biếu ba tôi. Ba tôi vui lắm, ông kêu tôi dẹp mấy chậu cảnh nhường chỗ cho 2 chậu hoa của em. Sau khi em ra về ba tôi đã kêu tôi lại và nói “Con bé đã không thể biếu quà cho ba sớm hơn, nó đợi đến tân trưa 30 mới có thể đem đến…”. Nói đến đây ba tôi đã khóc, nghẹn lời và không nói được nữa. Tôi cũng không kìm nén được bỏ chảy lên lầu vì tôi biết rằng em không còn tiền. Em đợi đến khi người ta dẹp chợ hoa và bán rẻ số còn lại. Ba tôi quý 2 chậu hoa của em lắm. Ông chăm sóc mỗi ngày, phải đến qua giữa tháng 1 ông mới chịu vứt đi vì chúng đã héo tàn.


Sau Tết, em trở nên ưu tư hơn và đang dự định lập kế hoạch kinh doanh mới. Tôi biết từ “sẽ” của em sẽ còn rất lâu vì tiền của em không còn. Tôi bảo em về phụ giúp tôi, em nhất mực từ chối với lý do là không tiện. Em nhờ tôi lập tài khoản để em đăng tin quảng cáo giao vặt qua internet về tiệm khoan giếng của Hoàng. Kết quả không ngoài dự kiến của tôi và em, đã có nhiều đối tác đã biết đến và tìm đến Hoàng. Lúc này việc làm ăn của Hoàng có vẻ tốt hơn theo như lời nói vui mừng của em.


Sau vài tháng em nói rằng em sẽ phụ giúp Hoàng kinh doanh lại quán nhậu (quán đã kinh doanh nhưng thua lỗ và đóng cửa để đó). Tôi thấy em mỗi ngày một tiều tụy đi. Những chiếc vòng vàng, lắc vàng, dây chuyền của em, tôi không còn thấy trên người em nữa. Tôi quyết hỏi em cho ra lẽ. Tôi hẹn gặp em và chất vấn em, kêu em hãy tin tôi như một người anh và nói hết ra những khó khăn của mình vì tôi cũng đã biết cả rồi.


Em khuỵu xuống và khóc nức nở. Em nghẹn ngào, nước mắt cứ thế là tuôn ra. Tôi đau đớn khi thấy em như vậy. Rồi em thú nhận với tôi tất cả. Đau đớn hơn là mấy tháng nay em không đi thăm con em bởi vì em không có tiền, không có tiền để mua nổi cho con 1 hộp sữa. Nhưng em tuyệt đối cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi và ba tôi. Không lâu sau em nói quán đã đóng cửa vì thua lỗ. Nhưng em vẫn nhất mực không rời khỏi cái quán nhậu đóng cửa đó. Tôi và ba tôi kêu em dọn ra ngoài và làm lại từ đầu, tôi sẽ hỗ trợ em hoàn thành giấc mơ cho kế hoạch của em. Em bảo sẽ ra đi khi sang được quán nhậu.


Một đêm tôi gọi điện thì không thấy em trả lời, tôi lo lắng chạy lên quán nhậu tìm em. Quán đóng cửa tối thui không đèn đóm. Rồi tôi cũng tìm thấy em, em ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào quầy bar, em ngồi đó bất động,c hân tay em lạnh ngắt. Tôi không kìm chế được ôm ghì em vào lòng. Em như một cái xác, thân hình em ốm nhom gầy trơ xương ra, tôi phát hiện ra em chưa ăn gì. Tôi dìu em vào nhà và đi xuống bếp lục lọi thì thật đắng cay không còn thứ gì có thể ăn được ngoài một ít gạo. Tôi quay lên bảo em đi ăn cùng tôi, em liên tục xua đuổi tôi về đi vì sợ Hoàng lên sẽ khó ăn nói.


Tôi lao ra đường với tâm trạng bất lực trước thái độ kiên quyết của em. Rồi tôi lại về nhà và lại đến quán tìm em. Tôi lôi em vào trong xe và phóng đi mặc kệ em van xin. Tôi chạy xe đến khu đất trống và lôi em từ trong xe ra để chấn vấn em. Em lại nức nở khóc rồi sự thật kinh hoàng được em nói ra.


Em chưa ăn gì cả ngày hôm nay vì em không còn tiền, em cũng không thể xin tiền từ Hoàng vì Hoàng cũng không có xu nào. Hoàng của em đêm nay đang hoan hỉ với hàng trăm khách mời trong tiệc vui của chị gái, còn em ở lại không một đồng xu dính túi và sắp chết vì đói. Nghe em kể mà máu trong tim tôi trực lao ra khỏi lồng ngực. Em bảo Hoàng vay hết tiền của em. Bây giờ Hoàng hứa là sẽ trả tiền cho em khi sang được quán nhậu.


Cái quán nhậu ấy rồi cũng sang được, nhưng Hoàng không trả tiền cho em. Em ra đi với 2 bàn tay trắng cùng tấm thân mất hết sức sống. Em thực hiện ước mơ của mình chỉ với vài triệu đồng (số tiền Hoàng đưa cho em để em tự lo trước mắt). Em bắt đầu đăng tin để tìm nguồn hàng và mối thợ.


Cuối năm 2010 em gặp tôi nói em cần 1 số tiền trả cho các mối thợ, cho họ về quê ăn tết. Tôi biết em chưa thể kết thúc với Hoàng nên em đã chấp nhận cho Hoàng khất lần tiếp. Tôi đưa em 100 triệu, không ngờ chỉ sau 27 ngày em hoàn tất trả lại cho tôi. Ngay tại thời điểm này em hoàn toàn đoạn tuyệt được với Hoàng vì Hoàng sẽ cưới một người vợ giàu có. Không hiểu vì sao tự dưng khi đó em tỉnh ra. Em mừng cho em vì em đã trút bỏ được tất cả. Hiện em đã mỗi ngày 1 vui vẻ hơn. Gương mặt em tràn đầy sức sống mãnh liệt, thân hình em mổi ngày một cân đối khỏe mạnh. Nhìn em hôm nay tôi không nghĩ rằng em mới bước ra từ địa ngục.


Gửi bài này lên đây để mong các bạn đọc đừng sai lầm như nhân vật chính trong câu chuyện. Tôi mong Ngọc Bích cũng sẽ sớm tỉnh ngộ ra đừng để họ lợi dụng. Nếu họ chấp nhận bạn thì họ đã làm rồi những gì sau này chỉ là lợi dụng bạn thôi, nhất là người đàn bà đó. Chắc bạn cũng hiểu câu “Vắt chanh bỏ vỏ” chứ?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ