Quần áo

Quần áo

17 thg 11, 2011

“Khoan, anh đừng cúp máy..."

Tôi lại gọi cho anh. Lại nghe câu nói quen thuộc: "Thôi, anh cúp máy đây". Tôi gào lên: "Khoan, anh đừng cúp máy...". Nhưng trả lời tôi chỉ là tiếng nấc của chính tôi.

Sân trường đã vắng hoe. Tôi chờ mãi, nhưng con bé nhất định không ra. Nó đứng nép sau phòng bảo vệ của trường, lấm lét nhìn ra cổng. Một chiếc xe máy cũ đỗ xịch trước mặt tôi. Anh tài xế dựng xe định hỏi bác bảo vệ điều gì nhưng thật bất ngờ, con bé chạy vụt ra kêu lên: “Chú Tư ơi, con ở đây nè. Bữa nay chú tới trễ làm con chờ lâu muốn chết”. Anh xe ôm xoa đầu con bé, cười: “Tại chú mắc chở hàng cho bà chủ. Con coi nè, áo chú ướt hết trơn”. “Thôi mình về đi, con còn phải nấu cơm cho ba với em”.


Chiếc xe nổ máy phóng đi, bỏ lại một làn khói trắng tan dần trong nắng chiều vàng hoe. Tôi nhìn theo con, không còn đủ sức gọi tên nó…


Đây không phải là lần đầu tôi đến đón con để rồi phải lặng lẽ ra về trong nước mắt. Cả hai đứa con của tôi đều lẩn tránh mẹ. Đau đớn hơn là giờ đây chúng còn có vẻ dè chừng; tan trường ra là mắt chúng lấm lét nhìn trước, ngó sau; hễ nhác thấy mẹ là chúng trốn biệt trong trường.


Tôi thèm đến ứa nước mắt một lần đón con đi học về, được chở chúng trên chiếc xe máy len lỏi giữa dòng người và khói bụi. Nhưng đã nhiều tháng qua, điều đó không một lần xảy ra. Bây giờ tôi có thể đưa đón con bằng xe hơi để chúng không phải đeo khẩu trang và chịu đựng sự nóng bức, ngột ngạt của cảnh chen chút mỗi lần kẹt xe hay ướt lạnh mỗi khi cơn mưa chiều bất chợt ập xuống... Nhưng điều đó đã trở thành không thể.


Vì sao lại ra nông nổi này? Mấy tháng trước, tôi không hiểu, thậm chí khi đứng trước tòa tôi cũng không hiểu. Nhưng bây giờ thì câu trả lời đã quá rõ ràng...


Tôi bấm điện thoại. Chuông đổ mãi mà không có ai nhấc máy. Tôi lại gọi. Đến lần thứ ba thì có người lên tiếng. Bé Mai, đứa con gái nhỏ của tôi bên kia đầu dây: “Mẹ phải không?”. “Sao con biết là mẹ?”- tôi lắp bắp. “Ba cài số của mẹ trong điện thoại nên con biết. Mà ba không cài con cũng biết... Mẹ đừng gọi nữa. Con phải nấu cơm để lát nữa ba về ăn và đi làm thêm”. Nghe tiếng con, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. “Khoan, con đừng gác máy. Ba và em con có khỏe không?”- tôi luýnh quýnh. “Mẹ yên tâm. Thôi, con cúp máy đây”. Con bé đã gác máy. Tôi chới với như người bước hụt.


Bé Mai mới 13 tuổi nhưng giờ đây nó phải đảm nhận vai trò một người nội trợ trong gia đình. Tôi hình dung ra con bé đang tất bật chuyện bếp núc, mồ hôi ướt đẫm. Bữa cơm của ba cha con chắc cũng không có gì nhiều nhưng nó thật sự là một bữa cơm gia đình...


Tôi lại gọi cho anh. Lại nghe câu nói quen thuộc: "Thôi, anh cúp máy đây". Tôi gào lên: "Khoan, anh đừng cúp máy...". Nhưng trả lời tôi chỉ là tiếng nấc của chính tôi.


Khi chúng tôi đưa nhau ra tòa, vị quan tòa hỏi bé Mai: “Con muốn sống với ai? Ba hay mẹ?”. Nó hết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ. Và thật bất ngờ, nó nói: “Con sống với ba”. “Tại sao?”- vị quan tòa ngạc nhiên. “Vì chỉ có ba thương chị em con. Xin cho em con và con ở chung với ba”. Thằng Minh nghe chị nói cũng lấm lét nhìn mẹ rồi nhìn vị thẩm phán: “Con cũng muốn ở với ba vì mẹ con cứ đi hoài không ở nhà với tụi con, cũng không nấu cơm cho tụi con ăn”.


Hôm đó, sau phiên tòa, tôi đã giận dữ nói với anh: “Cha con anh là một lũ khốn nạn. Được rồi, thử xem không có tôi, các người có sống nổi 3 ngày không?”. Anh nhìn tôi, lắc đầu: “Em làm mẹ kiểu gì vậy? Thôi, mình về đi con”. Hai đứa nhỏ, một trước một sau trên chiếc xe máy cà tàng của anh, bỏ tôi lại sau lưng với những cái nhìn thật lạ lẫm.


Một ngày rồi một tuần trôi qua. Cảm giác trống vắng bắt đầu len lỏi vào cuộc sống xô bồ của tôi. Tôi đến trường tìm con nhưng chỉ dám đứng xa xa nhìn chúng. Bé Mai thì bác xe ôm trước nhà đón. Thằng Minh thì do cha nó đón. Còn tôi thì lủi thủi quay về.


Ngày trước, tôi luôn đùn đẩy và cãi nhau với anh vì chuyện đón con. Tuy đã phân công mỗi người đưa đón một đứa nhưng từ khi tôi “bước ra thương trường”- như cách mà tôi hay nói với anh, thì thời gian dành cho chồng, cho con hầu như không còn. Nhiều hôm xong việc, mọi người rủ nhau đi ăn uống đến khuya, khi tôi về đến nhà thì các con đã ngủ. Chỉ có cái bóng nghiêng nghiêng của anh là vẫn nhẫn nại in trên vách. Anh không truy hỏi, không cằn nhằn, chỉ nói nhẹ nhàng: “Anh cũng có rất nhiều việc phải làm. Em nên về sớm hơn một chút”. “Hôm nay giám đốc chiêu đãi, em từ chối không được”. “Giám đốc đối với em quan trọng hơn anh và các con sao?”. “Anh ghen à? Có mà điên”- tôi bực tức như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang đang cố lấp liếm.


Đối với tôi, giám đốc là thần tượng. Anh đẹp trai, giỏi giang lại lịch thiệp và hào phóng. Nhưng đáng nói là nếu không có giám đốc thì mãi mãi tôi vẫn là một phụ nữ bình thường, mãi mãi không có ai đánh thức những khả năng tiềm ẩn trong tôi để biến tôi từ một chú vịt trời xấu xí thành một con thiên nga xinh đẹp. Trong mắt tôi, giám đốc mới là một người đàn ông đích thực. Chính vì vậy mà dần dần, những lần đón con càng trễ nãi; thậm chí có hôm tôi không nhớ, để con bé phải đón xe ôm về nhà, vừa đi vừa khóc. Nhưng tôi không hề xin lỗi hay an ủi con mà quát nó: “Con lớn rồi thì cũng phải biết tự lo đi. Cỡ tụi con, nhiều đứa đã phải ra đường bán vé số...”.


Một lần rồi nhiều lần như vậy, con bé đột ngột trả lời: “Mẹ có phải là mẹ không vậy? Con ghét mẹ”. Giọng nó lạnh tanh.


Và đó cũng chính là lúc quan hệ giữa tôi và anh bắt đầu nguội lạnh. Anh dọn ra ngủ riêng. Tôi đem khao khát của người phụ nữ đang hồi xuân dâng tặng cho người đàn ông khác. Rồi chúng tôi ra tòa...


Bây giờ tôi có nhiều thứ nhưng tất cả những thứ đó không bù đắp cho sự nghèo khó trong tâm hồn. Giờ đây, với chính mình, tôi đã trở thành một kẻ ăn mày bất hạnh vì những thứ tôi cần thì không ai cho tôi cả...


Giờ đây tôi không hi vọng được anh tha thứ nhưng không có các con, tôi thấy trái tim mình như cạn máu. Tôi phải làm sao để các con có thể tha thứ cho tôi đây?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ