Quần áo

Quần áo

1 thg 11, 2011

"Cái ngàn vàng" đã mất, có nên thú nhận?

Sự hèn nhát, run sợ, yếu mềm của tôi khiến cho tôi phải lừa dối anh suốt thời gian yêu nhau. Tôi chưa bao giờ dám thú nhận với anh rằng, tôi không còn là một cô gái trong trắng.

Cuộc sống không phải cái gì cũng giống như ta mong đợi. Khi ta đã yêu, đã được yêu, được thương một ai đó, ta tưởng chừng như có hạnh phúc, có niềm vui nào bằng. Mọi thứ với ta thật sự là rất viên mãn. Nhưng bỗng một ngày, ta nhận ra rằng, mình còn một bí mật quá lớn mà cả đời này mình chưa bao giờ dám nói với ai.

Tôi đã phải dằn vặt mình, chỉ dám thú nhận với chính mình, độc thoại với bản thân rằng, tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Nhưng sự hèn nhát, run sợ, yếu mềm của tôi khiến cho tôi phải lừa dối anh suốt thời gian yêu nhau. Tôi chưa bao giờ dám thú nhận với anh rằng, tôi không còn là một cô gái trong trắng.

Đã bao lần tôi muốn ngỏ lời nhưng nhìn ánh mắt long lanh hạnh phúc, nhìn nụ cười rạng rỡ đầy tin tưởng của anh, tôi không đành lòng làm được. Tôi chỉ sợ, khi lời thú nhận kia phát ra, tôi sẽ mất anh vĩnh viễn hoặc chí ít, anh cũng sẽ không còn tin tưởng tôi, không còn yêu thương tôi như ngày nào nữa. Có chăng đó chỉ là một tình yêu đầy lòng thương hại.

Anh yêu tôi, tôi cảm nhận được tất cả những gì anh dành cho tôi đầy chân thành và nhiệt huyết. Nó không giống như những thứ tình cảm lãng mạn, mờ nhạt chỉ để khoa trương hình thức, khoe khoang với bạn bè. Tôi thấy được trái tim an chỉ dành riêng cho tôi. Anh đau khổ, vui buồn vì tôi và tôi cũng vậy. Khi gặp anh, tôi biết được rằng anh là bến đỗ của cuộc đời tôi. Sẽ không có lựa chọn thứ hai nào khác ngoài anh. Hình bóng người cũ trong tôi đã bị xóa bỏ hoàn toàn. Nhưng còn một nỗi day dứt khôn nguôi, khiến cho tôi bên anh dù có hạnh phúc đến mấy cũng chưa bao giờ dám cười một cách mãn nguyện. Vì tôi sợ, nếu anh biết tôi đã từng hiến dâng cho người cũ, liệu anh có tổn thương không.

Người ta nói, người đàn ông yêu mình không thể chấp nhận mình đã từng qua lại với người con trai khác. Họ luôn muốn sở hữu, muốn mình là của riêng họ. Nhưng tôi chỉ gặp anh sau giây phút lầm lỡ ấy của cuộc đời. Và giờ đây, trái tim tôi cũng đã dành trọn cho anh.

Lễ cưới của chúng tôi đã được chuẩn bị chu toàn. Thời gian yêu nhau, anh luôn tin tưởng và tìm cách giữ gìn cho tôi đến ngày chúng tôi chính thức thuộc về nhau. Tôi đang vô cùng lo sợ, nếu tôi không thú nhận với anh sự thật, trong đêm tân hôn, anh biết được tất cả lỗi lầm của tôi, liệu anh có tha thứ cho tôi hay anh sẽ khinh thường tôi, coi tôi như người xa lạ. Còn nếu bây giờ nói ra, tôi sợ đám cưới này sẽ chỉ là mộng ảo và tôi không biết phải tiếp tục sống thế nào nếu không có anh

Cuộc sống là vậy, tôi đã cố gắng rất nhiều cũng chỉ mong anh thông cảm và chia sẻ với tôi, chỉ mong được một lần chuộc lại lỗi lầm bằng tình yêu chân thành nhất tôi dành cho anh lúc này. Nhưng anh có hiểu được điều đó hay không? Tôi thà là bị anh ruồng bỏ chứ không muốn sống bên cạnh anh để anh dày vò, sống như một cái bóng vật vờ mà cả đời không bao giờ được anh tha thứ.

Theo các bạn tôi phải làm sao đây, hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết, mình có nên tiếp tục dối lừa và cưới anh?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ