Quần áo

Quần áo

31 thg 10, 2011

Em trát lên mặt chị cái gì vậy?

Các mẹ vào kêu ầm lên: Cho địa chỉ hiệu gội đầu để mọi người tẩy chay chúng nó đi. Chúng nó dùng thuốc rẻ tiền để tăng lợi nhuận đấy mà.


Đấy là câu hỏi mà tôi luôn luôn muốn đặt ra mỗi lần nhân viên trong hiệu gội đầu bảo tôi nhắm mắt cho cô ấy massage mặt. Cách đây hơn một năm, có bạn lên mạng than thở: sau khi tẩy tế bào chết ở hiệu gội đầu gần nhà, mặt bạn ấy sưng vù. Phải mất hai tuần qua lại bệnh viện da liễu, bạn ấy mới có đủ dũng khí để bỏ khăn bịt mặt khi ra đường. Các mẹ vào kêu ầm lên: Cho địa chỉ hiệu gội đầu để mọi người tẩy chay chúng nó đi. Chúng nó dùng thuốc rẻ tiền để tăng lợi nhuận đấy mà.

Tôi tò mò chen chân vào đọc tên hiệu gội đầu để còn biết đường “cạch mặt nó đi”. May quá, nó ở đâu tận Thanh Xuân chứ không gần khu Thành Công nhà mình. Ngẫm lại thì thấy mình cũng liều. Baonhiêu lần đi rửa mặt, massage, đắp mặt nạ ở ngoài, toàn dùng mỹ phẩm của cửa hiệu, nhiều khi cũng thấy sờ sợ, nhưng cứ tặc lưỡi để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Chẳng phải vô cớ mà những người bán mỹ phẩm khuyên người tiêu dùng bôi sản phẩm lên chỗ nhạy cảm nhất của cánh tay để thử phản ứng. Không cứ đồ đắt tiền là áp dụng được cho tất cả mọi người.

Bạn tôi đấy, Hồ Ngọc, một nữ luật sư thích làm đẹp vừa bị “dính chưởng” vì kem bôi da “xịn”. Tôi hay ngồi với nàng ở quán cà phê trong ngõ 62 Nguyễn Chí Thanh, tự dưng nàng im hơi lặng tiếng, gọi không nghe máy, đến văn phòng Luật sư ở phố Chùa Láng mới biết nàng nghỉ làm cả tuần liền. Mãi sau mới biết nàng bị dị ứng da mặt vì được chị bạn nổi tiếng sành điệu cho dùng thử kem làm trắng da, hàng xách tay. Nàng giấu bộ mặt sần sùi trong bóng tối với lời tự trào: khổ quen rồi, sướng không chịu được!

Không nhớ rõ tên lọ kem, Ngọc tả: Nó có mùi nghệ, màu vàng, hộp vuông màu trắng, nắp màu đỏ sẫm. Ở lọ có chữ New fair & White. Gần đây tôi thấy mọi người dùng kem đấy nhiều lắm, nhưng tại tôi không hợp. Thanh, bạn tôi ở Nghi Đức, Thành phố Vinh, Nghệ An, cả đời chẳng phấn son gì, chỉ dùng mỗi Ponds làm trắng da mà ngày càng mơn mởn ra.

Hôm tiễn em gái ra Hà Nội làm việc, Thanh tặng em một lọ Ponds để cải thiện làn da của nắng và gió. Không ngờ báo hại cô em phải đi bác sĩ da liễu với bộ mặt sưng vù, nốt nổi lấm tấm như mụn. Bác sĩ cho đơn thuốc với lời khuyên: không nên có thai trong vòng một năm kể từ ngày dùng thuốc này.

Tưởng bị dị ứng một lần thì sẽ cạch đến già. Nào ngờ một năm sau, tôi lại gặp em của Thanh trong trạng thái bứt rứt vì dị ứng mỹ phẩm. Lần này là lọ sữa rửa mặt có tên là Aloe liquid soap được quảng cáo chiết xuất từ lô hội. Cứ nghĩ sản phẩm hoàn toàn từ thiên nhiên thì vô hại.

Người bán sữa rửa mặt là chỗ thân tình, họ khẳng định công ty cam kết quảng cáo đúng với thực tế. Thế thì chỉ có thể đổ lỗi cho cây lô hội mà thôi. Lá han 100% từ thiên nhiên đấy, động vào là tay ngứa ngáy không chịu nổi, thì cái việc chiết xuất lô hội kích ứng da cũng chẳng có gì khó hiểu.

Khó hiểu nhất là ở chỗ, phụ nữ chúng mình luôn luôn tin vào số đông. Số đông dùng không sao thì cứ thế mà lao vào. Tôi cũng thế, nhiều khi tôi muốn lờ đi ý nghĩ biết đâu đấy, mình ở trong top một vài người kém may mắn. Đáng ra phải đòi được thử phản ứng trước khi để người ta bôi bôi đắp đắp lên mặt mình thì tôi cứ thế nhắm mắt, nằm im, tận hưởng cảm giác êm dịu từ những ngón tay thon.

Có lần tự dưng thấy không yên tâm. Tôi bạo gan hỏi em nhân viên ở spa trước cổng trường cấp 2 Thành Công: “Tại sao em biết chất tẩy tế bào chết này hợp với chị?” thì nhận được câu trả lời mát rượi: “Chị cứ yên tâm đi, thuốc này bọn em dùng cho nhiều người lắm rồi, chưa thấy ai bị làm sao”. Trộm nghĩ, nếu tôi nằm trong số 1% hiếm hoi bị làm sao thì rồi ai sẽ chịu trách nhiệm nhỉ?
|
(Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ