Quần áo

Quần áo

23 thg 10, 2011

Tranh thủ nói xấu chồng

Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ. Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách.

Nói thật, mang chuyện chồng xấu tính ra nói thì ngại nhưng thật lòng, chỉ có cách này, mình mới cảm thấy thoải mái và được chia sẻ. Nói với bạn bè thì lại sợ họ đi kể với chồng, nói với ai cũng không có cảm giác tin tưởng, vì lỡ đến tai chồng thì mọi chuyện sẽ to tát hơn. Nhưng viết ra thế này, cảm thấy thoải mái lắm!

Chồng tôi, từ ngày lấy về, tôi mới biết anh có cái tính xấu ơi là xấu. Nghĩ đến mà xấu hổ. Sang nhà mẹ vợ, có cái gì chồng cũng bòn rút. Ngay cả mấy tí thịt gà, xôi còn lại trong ngày giỗ, chồng cũng xin mẹ mang về bảo cho các cháu. Nhiều lúc tôi không muốn lấy vì con cái sang chẳng có gì cho mẹ thì thôi, lại còn tha lôi làm ngại người. Vợ chồng thì không nói làm gì, đằng này còn em rể, anh rể, em dâu, cũng tụ tập cả. Nếu ai cũng có cái tính như chồng thì có phải bố mẹ của cải đâu mà cho. Tôi nhiều lúc thấy xấu hổ với các em, các chị.

Chồng tôi hay ghen tị, cứ sợ bố mẹ thiên vị cháu này, coi rẻ cháu khác. Có cái gì cũng đòi công bằng, ngay cả miếng ăn, quả táo, quả lê mà ông bà có cho các cháu. Nghĩ bụng, mình đã không có cho ông bà thì thôi, còn tính chuyện ông bà cho cháu. Mà cũng hay, giỗ Tết nếu không phải là tôi chủ động mua đồ sang nhà bố mẹ thì chồng tôi không bao giờ đả động. Chồng coi như đó là trách nhiệm của tôi, bắt buộc tôi phải làm. Tôi cũng vì ngại thay cho chồng mà phải chủ động đi làm hết những việc ấy.

Tôi làm con trưởng trong nhà, dù là con gái. Vì vậy, chồng tôi là rể trưởng. Nhưng khổ nỗi, anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của mình.

Nói đi nói lại, chồng có cái tính ki bo. Nhiều lần đi ăn cùng bạn bè, chồng không bao giờ chịu rút tiền ra. Bao nhiêu lần như thế rồi chứ không phải lần đầu. Tôi thấy xấu hổ, không dám nói ngay trước mặt người khác, nhưng về tới nhà, tôi nói này nói nọ thì chồng mắng tôi, đàn bà lắm chuyện, đó là kế sách. Kế sách cái gì, chẳng phải là “mưu hèn kế bẩn”sao?
Mỗi lần định đi đâu với bạn bè là chồng thường nhịn cơm, vì biết rằng hôm ấy sẽ được ăn no nê, tha hồ đánh chén mà không phải trả tiền. Chồng tôi còn thường xuyên bày trò “quên ví ở nhà” để trốn tránh trách nhiệm. Một lần, hai lần còn được, đằng này ăn của người ta mãi rồi mà không trả thì còn mặt mũi nào. Đúng là số tôi khổ, toàn phải đi đỡ đạn cho chồng.

Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ . Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách. Đã là vợ chồng bao năm rồi còn cần gì quà cáp, lúc nào chồng cũng có cái lý lẽ xuông ấy.

Tôi không biết với tình cảnh này thì sẽ chịu được bao lâu nữa. Chắc thời gian không xa thôi, tôi sẽ chán chồng vô cùng nếu như anh không chịu thay đổi. Tôi mệt mỏi, chán nản với việc phải phục vụ chồng và chịu những điều tiếng phàn nàn không hay như thế này lắm. Tôi thật sự bối rối, không biết phải làm sao nhưng nói mãi chồng không tiếp thu, không nghe.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ