Quần áo

Quần áo

3 thg 10, 2011

Tôi đã giành được người đàn ông có vợ

Tôi không thể vì thương chị ấy và bọn trẻ mà chấp nhận đi bên lề cuộc đời anh. Anh chỉ có thể được chọn chị ấy hoặc tôi.

"Ở tuổi 27, có một công việc ổn định, đang thăng tiến, xinh đẹp và thông minh, có rất nhiều người đàn ông vây quanh tôi, có nhiều người nhà lầu xe hơi muốn rước tôi về. Nhưng tôi từ chối để đến với một người đàn ông thất nghiệp, không nhà, không xe, không tiền bạc và đầu đã 2 thứ tóc, chỉ bởi đơn giản vì tôi yêu anh ấy rất chân thành"

Cách đây 9 năm, tôi đã quen chồng tôi. Lúc đó người ta gọi anh là một doanh nhân thành đạt và hạnh phúc với sự nghiệp tương đối vững vàng, một gia đình nhỏ, hai đứa con thơ, một người vợ xinh đẹp, tháo vát. Anh hơn tôi 17 tuổi. Còn tôi lúc ấy là một cô gái còn quá trẻ, ra trường được 2 năm vẫn đang loay hoay với nghề nghiệp và một tương lai không hứa hẹn bất cứ điều gì.

Thất bại trong một dự án liều lĩnh, táo bạo của một người trẻ ưa khám phá kéo theo hệ lụy là tôi bị sa thải, cú sốc ấy đẩy tôi vào một chuyến du lịch ngắn ngày nhằm lên dây cót tinh thần lại cho chính bản thân và vô tình tôi gặp anh. Ban đầu, chúng tôi nói chuyện qua loa, xã giao, sau đó có trao đổi số điện thoại bởi công việc kinh doanh của anh có liên quan đến nghề nghiệp của tôi.

Trở về Hà Nội, chúng tôi vẫn giữ mối liên hệ ấy. Thi thoảng hẹn cà phê với nhau và dĩ nhiên, câu chuyện chỉ xoay quanh công việc. Tôi luôn nghĩ rằng quan hệ của chúng tôi vô cùng trong sáng, và tôi cực kỳ trân trọng mối duyên tương ngộ này. Thi thoảng anh kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình và trong từng câu kể của anh luôn hiện lên hình bóng của một người đàn ông biết trân trọng người vợ của mình, mà theo như anh nó đó là người phụ nữ cùng anh đi qua những năm tháng nghèo khó, gian khổ gây dựng sự nghiệp.
Chưa bao giờ tôi nghĩ tình cảm của chúng tôi đi quá giới hạn thông thường, cho tới khi tôi chợt nhận ra mội việc không như tôi hằng nghĩ. Tôi thấy anh quan tâm tới tôi quá nhiều. Những tin nhắn, cuộc điện thoại hằng ngày, quan tâm tới giấc ngủ, bữa ăn, cho đến công việc của tôi. Không chỉ dừng lại ở mức độ hỏi han thông thường, sự quan tâm của anh thể hiện bằng những hành động cụ thể, đủ để tôi cảm thấy xốn xang và xúc động.
Trong một lần say rượu, anh gọi cho tôi vào lúc gần 2 giờ sáng. Anh nói rằng, anh chưa về nhà, anh vẫn đang lang thang ngoài đường. Mặc tôi nói thế nào, anh vẫn thao thao kể về gia đình của mình trong chếnh choáng hơi men. Anh bảo, anh thương vợ, nhưng giữa hai người không còn tình yêu. Lẽ dĩ nhiên, sau hôn nhân anh và chị ấy đã trải qua những năm tháng ngọt ngào của đời sống vợ chồng, nhưng tình cảm ấy phai nhạt theo năm tháng. Và hiện tại, câu chuyện hàng ngày của anh và chị ấy chi xoay quanh chuyện học hành của hai đứa nhỏ, tuyệt nhiên không còn xúc cảm tình yêu chen lấn vào. Có lẽ sợi dây ràng buộc duy nhất giữa hai người là trách nhiệm với những đứa con.
Còn với tôi thì khác. Anh tìm thấy nhịp cộng hưởng trong suy nghĩ, nhịp thở như những người bạn tâm giao. Anh cần một người thật sự chia sẻ với anh tiết tấu cuộc sống của mình. Thú thật, lúc ấy tôi đã giận dữ. Tôi nghĩ rằng anh quá đòi hỏi và tham lam giống như vô vàn những gã đàn ông khác. Tôi khuyên anh hãy tìm một người phụ nữ khác, có thể thực hiện tốt vai trò như anh đang khơi gợi với tôi.
Còn tôi, tôi trẻ và có mục đích, lý tưởng sống rõ ràng. Tôi không thể là người thứ ba âm thầm đứng bên lề cuộc sống của anh, càng không thể là người phá vỡ nếp nhà yên ả của anh. Và còn lòng kiêu hãnh không cho phép tôi núp sau bóng một người đàn ông. Hơn nữa, tôi có không ít chàng trai tài giỏi, giàu có, hứa hẹn một tương lai vững vàng theo đuổi. Và trên cả bố mẹ tôi luôn hi vọng tôi có thể tìm được một nửa đích thực của đời mình, cùng tôi xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Tôi không có quyền đi ngược với mong mỏi chính đáng và tốt đẹp của họ. Sự ngang bướng đã thôi thúc tôi đưa ra với anh một đề nghị: Nếu muốn đến với tôi, anh phải ly hôn với vợ, còn không, vĩnh viễn tình cảm của tôi và anh không thể tiến xa hơn. Lúc ấy tôi nhìn thấy gương mặt anh như đóng băng, anh nhìn tôi có phần dè dặt. Có thể anh nghĩ tôi là một người tàn nhẫn hoặc lạnh lùng.
Nhưng tôi có cái lý riêng của mình. Đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng. Tại mỗi thời điểm trong đời, mỗi người chỉ nên có cho mình một người để yêu thương. Khi tình yêu đã hết, nếu cảm thấy không chung thủy được với nhau thì hãy ly hôn. Cách hành động của tôi không đồng lõa với đàn ông khi họ lừa dối vợ con họ và cũng không để họ quá tham lam khi chỉ muốn thêm và không chịu bớt.
Tôi nhận thấy thời gian ấy, anh rất đau khổ với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Anh dùng dằng không thể quyết định một sự việc trọng đại trong một thời gian chốc lát và xin tôi hãy cho anh thời gian. Chưa kể tới thời gian này công ty anh đang gặp trục trặc lớn và đứng bên bờ vực của sự phá sản. Không muốn anh phải suy nghĩ quá nhiều, tôi âm thầm chấp nhận chờ đợi sự lựa chọn của anh. Công ty càng lúc càng bê bối và chuyện gì đến cũng phải đến. Phá sản. Sự nghiệp anh gây dựng một thời trai trẻ hoàn toàn sụp đổ. Cú sốc này quá lớn, nó khiến anh bạc tóc đi nhiều. Dù chưa bao giờ anh nói ra, nhưng tôi biết anh vô cùng lo lắng cho tương lai bọn trẻ.

Vợ anh là giáo viên tiểu học, lương ba cọc ba đồng, trong khi hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, chi phí học hành của chúng không hề nhỏ. Khó khăn nối tiếp khó khăn, vợ anh bị bệnh và phải nhập viện, trong khi ngồi nhà của hai vợ chồng anh không có nổi một khoản tiền lớn chi trả viện phí và phẫu thuật. Tôi đã rút toàn bộ số tiền tiết kiệm và vay mượn thêm bạn bè giúp đỡ anh lúc hoạn nạn này. Điều khiến tôi nể phục nhất là ở trong hoàn cảnh khó khăn, anh ấy vẫn kiên cường, bản lĩnh, không chút suy sụp, vừa lo liệu cho con cái, vừa chăm nom vợ, lại loay hoay gây dựng lại sự nghiệp từ đầu.

Sau khi chị rời viện với thể trạng hoàn toàn khỏe mạnh, tôi nói lại với anh ý định đề nghị anh ly hôn. Anh bảo anh không thể ly hôn chị ấy trong hoàn cảnh hiện tại được. Cuộc sống đang bộn bề khó khăn và anh không thể bỏ rơi vợ con trong cảnh bần hàn. Điều ấy càng khiến tôi vị nể anh hơn.

Thời gian trôi đi, hơn 1 năm sau, anh dần dà xây dựng lại sự nghiệp. Vốn là một người thông minh, bản lĩnh, thức thời nên công ty của anh vẫn vận hành rất tốt. Một lần nữa tôi đề nghị anh ly hôn vợ nếu như muốn tiến xa hơn với tôi. Nhưng trước thái độ lần chần, rằng anh không thể sống thiếu tôi nhưng để ly hôn với vợ là điều vô cùng khó khăn. Tôi cũng hiểu, một gia đình với hơn 10 năm xây dựng, gắn bó không dễ dàng tan vỡ được. Tôi quyết định ra đi, bước ra khỏi cuộc đời anh.
Tôi nói với anh, rằng tôi có thể hy sinh mạng sống vì người khác, nhưng không thể hy sinh hạnh phúc và danh dự vì người khác được. Chính vì đó, tôi không thể vì thương chị ấy và bọn trẻ mà chấp nhận đi bên lề cuộc đời anh. Anh ấy chỉ được chọn chị ấy hoặc tôi. Anh bảo, hãy cho anh thời gian, anh muốn tạo lập cho vợ một cuộc sống yên ổn, vững chắc trước khi ly hôn.

Tôi vẫn đi bên cạnh anh, động viên, khích lệ anh trong công việc. Mọi thứ tôi để trôi chảy tự nhiên, không khiên cưỡng bất cứ điều gì. Tôi luôn tự nhủ mình, sẽ tôn trọng quyết định của anh, dù nó thế nào đi chăng nữa. Nếu hai người không còn hạnh phúc thì nên ly hôn và có trách nhiệm với con cái, còn nếu họ vẫn có thể níu kéo được hôn nhân của chính mình thì tôi sẽ ra đi và chúc phúc cho họ.

Ngần ấy thời gian ở bên cạnh anh, nếu ta đi ắt tôi sẽ đau khổ bởi tình cảm tôi dành cho anh đã thực sự sâu nặng. Tuy nhiên, đó cũng là lựa chọn của tôi khi thời gian không chờ tôi nữa. Tôi đã cận kề tuổi 30 và tôi cần quên đi mối tình không trọn vẹn để tìm cho mình một người đàn ông mà duyên phận sắp đặt cho.

Tôi gặp lại anh ấy và đưa ra một đề nghị liều lĩnh: đề nghị anh dứt khoát ly hôn với vợ và đến với tôi. Anh ấy hãy để lại toàn bộ tài sản của anh cho ba mẹ con chị ấy và hàng tháng tôi và anh sẽ chu cấp ăn học cho các con theo thỏa thuận. Còn tôi và anh bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp với hai bàn tay trắng với một ngồi nhà nhỏ nhắn đi thuê. Tôi tin vào bàn tay, khối óc của tôi và anh. Sự quyết liệt của tôi đưa anh đi tới sự lựa chọn cuối cùng. Anh chọn tôi.

Vợ anh đã rất sốc, nhưng bằng thời gian, chị ấy đã lấy lại được cân bằng và thậm chí ngày càng trẻ đẹp và tự tin hơn sau khi thoát khỏi cái bóng quá lớn của chồng và vòng vây an toàn, thụ động trong đám sương mù hôn nhân hơn chục năm.

Chúng tôi bây giờ đã là một gia đình hạnh phúc. Mối quan hệ của vợ chồng tôi và vợ cũ của tưởng như đổ vỡ hóa ra lại vô cùng tốt đẹp. Chúng tôi cùng nuôi dạy các con và hết lòng yêu thương chúng. Tuyệt vời nhất, chúng cũng coi tôi như người mẹ của mình. Có thể nhiều người cho rằng khi một người đàn ông có thể bỏ vợ để lấy bạn thì người đó cũng có thể bỏ bạn để đến với người khác, song tôi hoàn toàn không nghĩ như vậy. Với những gì đã và đang có sau những nỗ lực, phấn đấu và sự phán đoán, tôi tin mình là một phụ nữ hạnh phúc. Nếu thật sự là hạnh phúc, ai cũng có quyền giành lấy.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ