Quần áo

Quần áo

27 thg 9, 2011

Cuộc sống không đơn thuần chỉ để tồn tại!

Một ngày nào đó, bỗng dưng thức dậy và chợt nhận ra rằng mình không còn ở thế giới của con người nữa, bạn sẽ nghĩ sao?

Đối với tôi, tôi sợ lắm. Thật sự rất sợ. Bởi đối với tôi, tôi chưa sống hết lòng mình và tôi sẽ thực sự hối tiếc vì điều đó, mặc dù có đôi lúc tôi cũng tự mãn với cuộc sống này nhưng kiểm điểm lại thì tôi đã không dám sống nhiều về bản thân...

Mỗi ngày trôi qua với tôi thật tẻ nhạt: Mỗi sáng thức dậy, tôi luôn nghĩ hôm nay sẽ làm gì, công việc như thế nào, ăn uống ra sao và ai đó ở xa có nhớ tôi không? Hình như lúc nào tôi cũng nghĩ về ai đó như một thói quen không thể từ bỏ... thậm chí ngay cả trong giấc ngủ, cũng toàn hình bóng của ai đó.

Và giờ đây, tôi muốn xóa hẳn hình bóng ai đó ra khỏi tâm tư của tôi.

Ngày hôm qua đây thôi, tôi đã gửi cho anh một tin nhắn với vỏn vẹn một ký tự ngắn gọn ".", tôi nghĩ anh hiểu vì tôi đã từng nói với anh về ý nghĩa của ký tự này. Tôi muốn mối quan hệ giữa tôi và anh giống như dấu "." kia. Nghĩa là như thế. Đơn giản và ngắn gọn, cũng như tình cảm bấy lâu nay chúng mình dành cho nhau mà thôi.

Cũng trải qua thời gian khá lâu rồi, tôi sống trong một chuỗi những ngày dài không anh, lịch trình tôi đã tự đặt ra cho mình là thôi không nhớ về anh nữa. Tôi biết anh là người của công việc, anh có thể lơ là tôi đi để chu toàn cho công việc của mình. Vì thế lắm lúc tôi thấy rất ghét anh, ghét những gì thuộc về anh, ghét những lời thì thầm của anh. Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng tôi yêu đơn phương, nhưng không, tình cảm anh đáp lại tôi là một tình yêu chân thật và sâu đậm. Tôi thấy vui vì điều đó. Vì bên anh, sự ấm áp và một cảm giác về bến đỗ bình yên luôn hiện ra trước mắt tôi, ngay cả trong ánh mắt anh nhìn tôi.

Tôi chưa hề cảm thấy ghen với những chân dài, chân ngắn vờn bên anh. Tôi nghĩ mỗi người đều có quyền tự do và có thế giới riêng, miễn sao con tim thuộc về nhau là tôi chấp nhận. Nhưng không được, tôi không thể làm như lời đã hứa. Tôi ghen, thật sự đã ghen. Và tôi luôn giận dỗi mỗi khi anh lờ tôi đi. Chung quy chỉ vì một chữ tình mà thôi.

Và giờ đây, khi quyết định xóa anh khỏi mọi miền ký ức trong tôi thì tôi thấy có cái gì đó, một cảm giác chơi vơi, hụt hẫng bên đời. Giống như tôi đang đứng giữa dòng sông, mà tôi lại không biết bơi, cứ lặn hụp mãi, không biết rồi sẽ đắm chìm, rồi sẽ trôi dạt về đâu...

Cuộc sống không đơn thuần chỉ để con người ta tồn tại, mà tồn tại thì phải có tình yêu, mà yêu rồi lại đắm chìm... Sống chi để rồi đắm chìm như thế? Sống chi để rồi rơi vào bể khổ. Thêm bao nỗi bộn bề, lo toan cho cuộc sống này nữa...

Nửa đêm giật mình với nước mắt giàn giụa ướt cả bờ môi!

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ