Quần áo

Quần áo

7 thg 12, 2009

Blog - Hành trình mang tên con

Mẹ ngồi trên một đống stress bề bộn mà nhìn con ngủ, thấy cuộc đời bỗng hạnh phúc vô bờ! Những ngày đầu, mẹ bị stress sau khi sinh, có lẽ mẹ chưa thật sự quen với những cữ bú liên tục của Càphê, chưa quen với tiếng con khóc để có thể phân biệt được 'con đau', 'con đói' hay 'con muốn ẵm'...

Nguyễn Ngọc Kim Ngân

Bây giờ, mẹ có thể ngồi đây viết vài dòng cho con thì chắc hẳn mẹ đã khá hơn rất nhiều rồi Càphê à! Ngày mẹ sinh con, đó là một trải nghiệm không thể nào quên của mẹ. Mẹ sẽ kể lại để Càphê biết con được sinh ra như thế nào nhé!

Ngày 2/1/2009
2h15 phút,
Đang nằm ngủ ngon lành, bỗng mẹ nghe một tiếng bụp trong bụng, mẹ bỗng tỉnh táo hẳn, mẹ nghĩ... hay là đã đến lúc?

2h50 phút,
Ba mẹ đến bệnh viện, trời khuya và vắng, mẹ đi thật chậm vì mẹ muốn tận hưởng sự thư thái cuối cùng trước khi mẹ bước lên chuyến tàu của mình!

3h20 phút,
Mẹ được thay đồ để nhập viện, sau những thủ tục hành chính và sự thăm khám của bác sĩ, mẹ đã có "dấu sinh"! Mẹ bắt đầu chờ đợi để cổ tử cung mở ra nhiều hơn... mẹ chờ cùng rất nhiều sản phụ khác...
Có người nằm thiêm thiếp.
Có người đi tới đi lui một cách nặng nề.
Cũng có người khóc la đau đớn.
Còn mẹ của con thì nằm quan sát hết bác sĩ tới y tá, hết bà bầu này tới bà bầu khác và tưởng tượng xem vài tiếng nữa, mình sẽ như thế nào... Phòng bên, lâu lâu lại vang lên vài tiếng la và những âm thanh oe oe oe kỳ diệu. Những bà mẹ đó hạnh phúc quá! Mẹ mong gặp Càphê của mẹ lắm!

6h sáng,
Mẹ được đo tim thai bằng máy, mẹ vui khi nghe tiếng tim con đập thình thình thật to, chắc Càphê cũng hồi hộp gặp mặt ba mẹ, con nhỉ! Cứ cách 2 tiếng, mẹ lại được khám xem cổ tử cung mở tới đâu. Mẹ đau con à! Nằm một mình ở phòng tiền sản, nhưng mẹ không một mình đâu nhé... mẹ và ba liên lạc qua điện thoại. Cách liên lạc này làm mẹ cảm thấy rất thú vị. Lâu lâu mẹ lại muốn ba đem vào cho mẹ cái này, cái kia... thật ra mẹ chẳng cần gì cả, mẹ chỉ muốn gặp mặt ba thôi! Ba ra dáng một ông bố tương lai tất bật lắm, lỉnh kỉnh hai cái túi to, mặt ngái ngủ đầy vẻ lo lắng... hihi, vợ đi đẻ mà!

7h30 sáng,
Bà ngoại con đem vào cho mẹ một phần hủ tíu nóng hổi, thật ngon... Thèm, nhưng mẹ có được ăn đâu... sản phụ chỉ nên uống sữa hoặc thức ăn lỏng thật ít để tránh trường hợp sinh con cùng lúc với đi WC... vì phân có thể dính và làm nhiễm trùng em bé! Haizzz... thế đấy con à! Nhưng dù sao, được ngồi chơi và nói chuyện với người nhà một lúc thì thật là dễ chịu và an tâm!

8h30 sáng,
Lại một sản phụ chuẩn bị được mổ, cô ấy bị bệnh tim, nước ối vỡ, tình trạng rất nguy hiểm...
Giường bên, một cô khác có nước ối màu xanh, chắc là em bé đã đi phân su trong bụng mẹ.
Ở ngoài kia, ai là người nhà của họ nhỉ?
Mẹ cầu mong mình thật bình an để ba và bà ngoại con không là một trong những người nhà đang rất lo lắng đó!

9h sáng,
Mẹ bắt đầu có những cơn gò nhiều, mạnh và đau hơn! Thở, hít thở thật sâu và nương theo cơn gò, đó là những gì mà mẹ được học trong lớp tiền sản! Nhờ hít thở, mẹ cảm thấy dễ dàng vượt qua cơn đau. Mấy bà bầu xung quanh nhìn mẹ nằm phì phò thở trên giường một cách... ái ngại, chắc các cô ấy tưởng mẹ đang nguy kịch lắm!
Bác sĩ Quân dặn mẹ nằm xoa xoa đầu ti, để kích thích cổ tử cung mở nhanh hơn... mẹ gắng hết sức chỉ mong có thể sinh con một cách thông thường.

11h sáng,
Mẹ đau nhiều, cơn gò càng lúc càng mạnh và nhanh... cô y tá đo cơn gò bảo, biểu đồ cơn gò của mẹ có vẻ "đẹp" hơn rồi!
Nhưng...
Mẹ hiểu, tình trạng của con... (28 tuần tuổi, con đã quay đầu xuống, quá nhanh so với những thai khác. Tốt nhưng cũng không tốt!). Bác sĩ Quân chỉ cho mẹ thấy phần nhô nhọn phía trên bụng mẹ là... cái đầu của con, đầu con không nằm đúng vị trí để mẹ có thể sinh bằng cách thông thường. Sau vài phút suy nghĩ, bác Quân quyết định mổ ngay cho mẹ, để tránh tình trạng mất sức ở mẹ và sự nguy hiểm ngày càng nhiều ở con!
Mẹ luôn chuẩn bị tinh thần sẽ chịu đau để sinh con bằng cách bình thường... Cái từ "mổ" làm mẹ hơi lo và không hình dung được nó sẽ ra sao!

14h15 phút,
Các thủ tục mổ lấy thai đã hoàn tất, mẹ được làm vệ sinh và sát trùng phần da bụng. OK, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp con rồi đây, dũng cảm lên con trai nhé!
Mẹ được ngồi trên một chiếc xe lăn, tay ôm bịch đồ dùng nhỏ của mẹ cùng xấp hồ sơ dày cộm... Cô y tá đẩy mẹ qua một dãy phòng sinh, mẹ nhìn thấy những bà mẹ đang bơ phờ, mặt đầy mồ hôi, họ hét nhiều và đang cố hết sức để đẩy em bé ra ngoài... một vài người vừa sinh xong được nằm chờ ở ngoài hành lang... mẹ nghĩ họ thật hạnh phúc!

Đi hết dãy hành lang, mẹ gặp ba Lato và bà ngoại con đang đứng chờ... Mẹ nói rằng mẹ không sao, rằng đừng lo lắng cho mẹ, nhưng chính mẹ cũng đang rất lo cho mình. Chuyến tàu của mẹ con mình có phần hơi vội vã phải không con? Mẹ được đẩy vào thang máy để lên tầng trên. Một mình, mẹ cố gắng không xúc động, không khóc và không lo lắng.

Tầng trên là tầng dành cho mổ lấy thai, mỗi phòng là một giường mổ. Phòng mổ cực đẹp, nó không tệ như mẹ tưởng tượng, chính vì điều này mà mẹ đã bình tĩnh và cảm thấy rất thoải mái. Thay cái áo xanh đã được tiệt trùng, mẹ được đội một cái nón bằng giấy mỏng lên đầu.
Vậy là bắt đầu!

14h45 phút,
Mẹ được gây tê màng cứng, vì là gây tê, nên hầu như mẹ cảm nhận hết những giai đoạn của cuộc phẫu thuật... Không đau, không cảm thấy sợ và rất nhanh... Phòng mổ đẹp, ánh sáng cũng rất đẹp! Dịu, ấm áp và thật dễ chịu! Cái cảm giác hồi hộp, sợ và mất bình tĩnh ban đầu tự nhiên biến mất. Mẹ thả lỏng, nhắm mắt và chờ đợi thời khắc được nghe tiếng con khóc.

Một bà bầu nằm thư giãn và tận hưởng một không khí đặc biệt như vậy, chắc là lạ lắm phải không con? Mẹ từng nói rằng, mẹ muốn chào đón con bằng sự an lành và bình tĩnh. Và mẹ đã làm thế!

15h03 phút,
Mẹ đã nghe được tiếng con khóc. Âm thanh kỳ diệu và tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Tiếng khóc hào sảng của một bé trai! Một thằng nhóc đỏ hỏn, đuôi mắt dài, tóc thật đen và cái miệng "chành bành" đang hả ra khóc oe oe... Mẹ thu vào trí óc mình hình ảnh đầu tiên đó của con, bởi mẹ biết đó là điều thiêng liêng đầu tiên giữa mẹ con mình!
Con khóc và mẹ cũng khóc!

Người ta ghi tên mẹ lên chân con...

Người ta ghi tên mẹ lên chân con...

Mẹ được gây mê, người ta cuộn người mẹ trong chiếc drap trắng và đẩy ra phòng hồi sức.
Con được tập trung vào phòng chăm sóc nhi như bao nhiêu đứa bé khác!

22h00 phút,
8 tiếng hồi sức của mẹ là những cơn mê ngủ chập chờn với rất nhiều mong đợi. Mong gặp ba Lato, mong gặp bà ngoại và mong nhất là nhìn thấy hình hài con vẹn toàn.
Ba Lato kể lại: Càphê sau khi làm vệ sinh sạch sẽ đã được ẵm ra gặp ba và bà ngoại. Sau đó con nằm trong một phòng nhi có rất nhiều nôi em bé, nôi hồng là bé gái và con chắc chắn là nằm nôi xanh rồi! Ba Lato và bà ngoại thay phiên nhau vào xem chừng con! Con cũng nằm đó 8 tiếng như mẹ vậy! Mẹ ước mình có thể ngắm Càphê trong một căn phòng đáng yêu như thế!

22h30 phút,
Tên một số sản phụ được đọc lên, các em bé con họ được ẵm ra... họ chuẩn bị được đẩy ra gặp người thân và về phòng nghỉ! Mẹ mong mình nằm trong số đó!

23h khuya,
Cuối cùng mẹ cũng nghe được tên họ của mình, cô y tá hỏi xem con là trai hay gái, nặng bao nhiều, sinh lúc mấy giờ. Chắc họ cũng như mẹ, sợ nhầm con!
Người mẹ đau nhừ, không thể cử động được. Con được bế ra, đặt gọn gàng giữa hai chân của mẹ.
Mẹ đã thấy con, một thằng nhóc nhỏ, ngủ rất ngoan!

Giờ đây, ba mẹ đang ôm con trong tay. Ôm và hôn con thật, chứ chẳng còn là mong đợi nữa. Mọi người thắc mắc tên của con. Mẹ muốn nói lại rằng, chính con chứ không phải cái tên của con, sẽ làm nên cuộc đời con! Tên con không do một mình ba mẹ đặt, cái tên bình dị như một chiếc chuông nhỏ, sáng lấp lánh và kêu leng keng... giống những chiếc chuông xinh xinh thường thấy trong đêm Giáng sinh ấy!

Tên con gắn liền với một hành trình thiêng liêng của mẹ, và tất nhiên đó cũng là hành trình của chính con! Mọi người gọi con là Lê Đức Khánh Đăng, còn ba mẹ gọi con là nhóc Càphê!

Càphê lúc mới sinh.

Chào mừng con và hôn con thật nhiều!

Vài nét về blogger:

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ