Quần áo

Quần áo

8 thg 1, 2012

Một tỷ phú chối bỏ hôn nhân đi tìm con cho mình


Hôn nhân hóa ra cũng chỉ là một trò chơi. Hay đúng hơn, tôi gọi nó là một vở kịch. Nơi mà những người ta ngỡ rằng chẳng thể nào lừa dối ta lại thường đâm ta vào những lúc ta không ngờ nhất…

Bước qua tuổi 50 của cuộc đời, tôi nghĩ mình đã sống đủ lâu để hiểu về nhân tình thế thái ở đời nhưng mãi mãi tôi không thể hiểu vì sao người tôi yêu thương có thể phản bội tôi một cách đau đớn đến thế.

Tôi kết hôn năm 30 tuổi. Một cuộc hôn nhân hoàn toàn dựa trên một tình yêu thực sự. Đó là điều chưa từng xảy ra trong tiền lệ gia đình tôi. Một gia đình giàu có luôn có những luật lệ kì quái để đảm bảo cho sự giàu có không biến mất.

Theo lời mẹ tôi kể, truyền thống của dòng họ là luôn phải chọn những người môn đăng hộ đối để làm đối tượng kết hôn. Việc hạnh phúc hay không về cơ bản là không quan trọng. Những đứa trẻ vẫn được sinh ra, lớn lên, điên cuồng học tập và để mặc cho bố mẹ chọn một nửa cho mình.

Cái quy luật nhàm chán đó diễn ra mãi và thật ngạc nhiên khi đến tôi, ba mẹ lại đồng ý cho tôi yêu một cách tự do và cho tôi cưới người tôi yêu.

Kể một chút về gia đình tôi. Ông nội tôi là trùm bất động sản. Ông ngoại tôi nổi tiếng trong giới xây dựng. Ngay từ khi ba mẹ tôi vừa sinh ra, các đấng sinh thành của cả hai đã bắt tay, gật đầu đồng ý làm thông gia của nhau.

Việc hình thành mối liên kết giữa những gia đình có thế lực cả về tiền bạc và chính trị tạo nên gia tài khổng lồ cho chúng tôi. Tôi không muốn kể về sự giàu có của gia đình mình bằng việc liệt kê ra nhà tôi có bao nhiêu mảnh đất, bao nhiêu biệt thự, bao nhiêu tiền gửi trong ngân hàng, bao nhiêu công ty do chúng tôi đứng tên…bởi dù có kể hết cũng không đủ để miêu tả tài sản của dòng họ này.

Tôi chỉ có thể nói rằng sự giàu có của gia đình tôi vượt ra ngoài những gì người đời có thể tưởng tượng. Tất cả các anh chị em họ của tôi đều học ở trường quốc tế, tất cả đều đi du học. Không một ai được phép ngu dốt vì như vậy có nghĩa là xúc phạm tới dòng họ.

Tôi đã quen với việc các anh chị em trong gia đình hoảng hốt học, cuống cuồng nhồi nhét vì những quy tắc hà khác mà dòng họ đề ra. Chúng tôi buộc phải giỏi, buộc phải làm rạng danh tổ tông và để gánh vác những gì thế hệ trước đã tạo dựng lên.

Trách nhiệm của tôi thì lớn hơn gấp nhiều lần vì tôi là cháu đích tôn. Chỉ cần nghe từ đích tôn thì ai cũng hiểu tôi sẽ phải đảm nhận chuyện gì. Từ nhỏ đến lớn, tôi sống và học theo sự sắp xếp của ông. Tất cả mọi việc đều theo ý nội và tuyệt đối không ai trong nhà được góp ý hay nhận xét.

Bố mẹ dường như chỉ có nhiệm vụ sinh ra tôi còn những việc sau này đều do một tay nội tôi lo. Việc duy nhất tôi được làm theo ý mình là yêu. Trước đó tôi yêu vụng trộm vì tôi biết nội sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi yêu đương vì nó sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp và tinh thần của tôi.

Bố mẹ trước đó không bao giờ can thiệp vào cách dạy dỗ tôi của ông nội nhưng khi mẹ phát hiện ra tôi đang yêu thầm một cô bạn cùng lớp thì mọi chuyện thay đổi hoàn toàn. Nội tôi phản đối kịch liệt vì ông không đồng ý sự xuất hiện của một người khác xa những người trong nội tộc về xuất thân.

Người tôi yêu chỉ là một người bình thường, bố mẹ làm công chức. Cái duy nhất khiến nội hài lòng đó là cô ấy rất thông minh. Nhưng như thế là không đủ. Tuy nhiên, tình yêu này lại được bố mẹ tôi bảo vệ và vì thế, tôi được lấy Đan Nguyên làm vợ. Đó là quãng đời hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi lấy Nguyên. Nội tôi nói tôi mang tạp chủng về nhà. Nội nói nội không chấp nhận bất cứ đứa chắt nào do vợ chồng tôi sinh ra vì nó không mang trong mình dòng máu của sự cao sang, quý giá. Hai năm sau khi tôi cưới, nội tôi đưa về nhà một cô gái còn rất trẻ.

Tôi biết cô gái đó. Đó là con gái của một nhà giàu. Nội muốn tôi ăn nằm với cô và để cô sinh con cho tôi. Tất nhiên là tôi không đồng ý. Dù được nuôi dưỡng theo cách của nội để trở thành một người mạnh mẽ, tham vọng nhưng kì thực, tôi vẫn là một người giàu tình cảm và tôi không mấy để ý đến chuyện tiền bạc.

Tôi thấy gia đình đã đủ giàu và đã thừa tiền để sống sung sướng. Vậy tại sao không hưởng thụ mà cứ cuống quýt làm giàu và khiến mình khốn khổ vì đồng tiền? Nội gọi tôi là đứa trẻ đáng thất vọng và cho tôi ra khỏi vị trí cháu đích tôn. Điều đó lại làm tôi thấy thoải mái.

Tôi lập nghiệp với sự giúp đỡ của ba mẹ và của Nguyên. Lúc đó tôi mới biết thế nào được gọi là sống. Trước giờ tôi chỉ tồn tại mà thôi. Tồn tại và hoạt động như một cái máy. Nội bảo gì tôi nghe đấy và tuyệt nhiên không dám trái lời. Mọi thứ đã khác. Tôi được sống bên cạnh người phụ nữ tôi yêu và tôi có gia đình của mình. Nhưng sự tan vỡ đến rất nhanh.

Tôi là người luôn đề cao sự chung thủy nên tôi không chấp nhận được chuyện bị phản bội. Tôi đã nghe người ta ỳ xèo nhiều lần về chuyện Nguyên đi cặp bồ nhưng tôi hoàn toàn không tin. Niềm tin của tôi với vợ là tuyệt đối, không gì có thể làm nó bị lung lay. Vợ tôi sinh con. Con trai đầu lòng đẹp đẽ và ngoan ngoãn.

Người ta nói tôi ngu dại đi nuôi con của kẻ khác. Tôi vẫn mặc. Đến lúc mẹ tôi đưa cho tôi kết quả kiểm tra ADN, tôi mới ngã ngửa. Hóa ra tình yêu của tôi chẳng là gì, niềm tin với Nguyên cũng chẳng là gì. Khi mọi chuyện vỡ ra, Nguyên lẳng lặng ôm con và thu đồ rời khỏi nhà. Tôi không giữ cô lại. Mọi thứ đã hết rồi.

Một tháng sau đó chúng tôi ly hôn. Tôi không hiểu vì sao Đan Nguyên làm vậy. Tôi rất yêu cô, cô đến với tôi cũng hoàn toàn tự nguyện. Tôi đã chọn tình yêu và bỏ tình thân để đến với cô. Tại sao cô chọn cách phản bội để trả lại cho tôi? Tôi tin là mình chưa từng làm điều gì có lỗi với vợ nên khi mọi việc được xác thực, tôi đau đến ngỡ ngàng.

Nội đến, nhìn tôi và cười nhạt, nói: “Cá không ăn muối cá ươn”. Trong họ tộc tôi, chưa bao giờ xảy ra chuyện bồ bịch, ngoại tình hoặc giả là có nhưng chưa bao giờ nó bị phát giác. Một dòng tộc “trong sạch”, giờ bị một thằng như tôi làm vấy bẩn.

Tôi nói với nội rằng tôi sẽ làm tất cả để khiến sự nghiệp mà nội vất vả xây dựng lớn mạnh hơn. Tôi ngạc nhiên vì nội đồng ý. Công việc giúp tôi quên đi nỗi đau. Tôi không còn khát khao yêu đương hay đòi hỏi gì nữa, chỉ có công việc mà thôi. Nó giúp tôi cân bằng lại được phần nào cuộc sống và quên đi quãng đời đẹp đẽ mình đã có trước đó.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, giờ tôi đã ngoài 50. Cô độc và lẻ loi. Nội tôi đã mất. Trước khi mất, nội tôi đã kịp làm cho gia đình Nguyên khuynh gia bại sản. Nội nói đó là cái giá mà Nguyên phải trả cho việc đã phản bội lại tình yêu của tôi và mang tiếng xấu về cho dòng tộc.

Ba mẹ tôi cũng đã già. Dường như hiểu được nỗi đau của tôi, không một ai đả động đến chuyện tái hôn, không một ai đặt gánh nặng phải có con lên vai tôi nhưng giờ tôi khao khát biết bao chuyện có một đứa trẻ. Ông nội ảnh hưởng rất nhiều tới tôi. Tôi mong mình sẽ có một đứa trẻ xuất chúng, giỏi giang, đứa trẻ sẽ gánh vác được những gì tôi đã gây dựng lên và khiến nó đi xa hơn nữa.

Thực ra, tôi đã nhận nuôi tới ba đứa trẻ nhưng không một ai trong số các con khiến tôi hài lòng và tin tưởng. Tôi yêu thương chúng nhưng tôi biết, chúng rất khó để có thể đảm đương được những thứ mà tôi đang kì vọng.

Ba mẹ không can thiệp vào cuộc sống của tôi, hai người để tôi làm những gì tôi muốn. Em gái và em trai tôi đã sinh cháu cho ba mẹ nên họ không tạo áp lực cho tôi. Tôi mong tìm được một đứa trẻ có xuất thân đẹp đẽ để mình có đứa con đáng tự hào.

Tôi đã nghĩ đến chuyện sinh cho mình một đứa trẻ máu thịt thực sự nhưng tôi đã quá tuổi để làm điều đó. Một đứa con nuôi cũng không sao. Tình yêu sẽ khiến con trở thành gia đình của tôi và khi đó, có lẽ hạnh phúc sẽ tìm về với tôi một lần nữa.

Nam Kha

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ