Anh lăng nhăng, em có nên dừng lại?
Em và anh ấy yêu nhau được gần 3 năm. Em năm nay 24 tuổi còn anh hơn em 4 tuổi. Gia đình anh ở ngoài Hà Nội, chỉ một mình anh vào đây (Tây Nguyên) học tập và làm việc. Chúng em quen nhau khi em còn là sinh viên, anh là bạn làm việc chung với chị gái em. Thời gian đầu chúng em quen nhau (khoảng 1 năm) anh dành hết cho em mọi sự quan tâm và lo lắng, từ những cái rất nhỏ, em thấy mình luôn là người hạnh phúc nhất. Anh dành cũng nhiều thời gian để về thăm gia đình em và tạo sự thân thiết với gia đình.
Nhưng thời gian sau đó em nhận ra sự thay đổi trong anh. Sự quan tâm anh dành cho em cứ thưa dần, thưa dần. Anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện hoặc thậm chí là nghe điện thoại em gọi hay gọi lại cho em khi có cuộc gọi nhỡ, mặc dù không phải là điều kiện không cho phép. Còn em, em vẫn luôn dành cho anh mọi sự quan tâm, chăm chút cho anh thật nhiều. Em đã rất buồn khi thấy anh thay đổi như vậy. Cứ mỗi lần có “trục trặc”, em đều quyết định chọn cách nói chuyện thẳng thắn với anh. Chúng em nói chuyện rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ cãi vã to tiếng. Em chia sẻ cảm xúc của mình và anh cũng nói ra những suy nghĩ của anh, mỗi lần vậy em lại thấy mình hiểu anh nhiều hơn.
Anh nói rằng anh đang gặp rất nhiều khó khăn trong công việc, phải lo lắng đau đầu vì nhiều thứ; rằng với anh yêu không hẳn lúc nào mình cũng ở cạnh nhau mà quan trọng là luôn nghĩ về nhau. Em hiểu anh, đã tin vào điều đó vì em biết anh đã từng gặp thất bại trong công việc nên trong anh luôn nung nấu 1 suy nghĩ là làm sao để thành công, để có thật nhiều tiền, như thế người ta mới không coi thường mình. Em đã đủ lớn để biết tiền quan trọng, nhưng không phải là tất cả, cũng vì thế mà em thấy khoảng cách giữa hai đứa càng xa dần. Trong khoảng thời gian đó anh lại có bất hòa với anh rể (vốn là bạn của anh) và chị gái em nên anh cũng ít về nhà cùng em hơn, với lí do anh đưa ra là “anh bận”. Nhưng lúc nào em cũng muốn nói những điều tốt đẹp nhất về anh với gia đình, bạn bè. Vì với em anh ấy và gia đình là tất cả.
Rồi tình cờ em phát hiện ra trong điện thoại của anh rất nhiều tin nhắn ngọt ngào với những cô gái khác. Bởi anh vốn dĩ là 1 người chu đáo, hoạt bát, thông minh, rất khéo ăn nói, ngoại hình dễ nhìn nên được nhiều cô gái theo đuổi và công việc của anh phải tiếp xúc với rất nhiều người. Không chỉ nói chuyện mà qua tin nhắn em biết anh còn tiến xa hơn thế. Em đã rất đau khổ, em khóc rất nhiều. Chúng em nói chuyện và anh bảo rằng đó là sai lầm của anh lúc anh say. Anh xin lỗi và mong em tha thứ. Em đã bỏ qua cho anh ấy.
Rồi em biết anh không chỉ quan hệ với một người mà còn có những người khác sau đó. Anh giải thích với em rằng “Phút nông nổi anh đã sai lầm, nhưng dù cho lúc nào đi nữa thì người phụ nữ anh lựa chọn vẫn luôn là em”. Em nghĩ anh ấy đã làm điều đó như là bản năng, kiểu như là những cô gái đó sẵn sàng dâng hiến thì dại gì lại đi từ chối. Anh chọn những cô gái đó theo kiểu vui chơi qua đường vì ai anh cũng quen trong thời gian ngắn. Anh vẫn đến bên em, quan tâm em đúng lúc dù không thật nhiều nhưng mỗi lần ở cạnh cả hai đều rất vui vẻ, em thấy mình hạnh phúc. Cũng có những lúc thấy anh mệt mỏi, đau đầu với hàng trăm thứ, em thương anh vô cùng. Em lại tha thứ cho anh ấy. Với em, anh và gia đình là tất cả.
Trong khoảng thời gian quen nhau, gia đình anh ấy có biết về em nhưng vì ở quá xa nên em chưa lần nào gặp mặt, chỉ 1 số ít lần nói chuyện điện thoại với mẹ anh ấy, chủ yếu là trò chuyện với em gái và em họ anh. Gần đây em cũng có cơ hội được gặp em họ anh ấy ở Sài Gòn, em và chị ấy đi chơi, nói chuyện khá là vui vẻ nhưng còn em gái ruột của anh ấy (nhỏ tuổi hơn em) thì có vẻ như không thích em, qua cách trò chuyện điện thoại, nhắn tin em thấy thế. Còn về phía gia đình em, trước đây khi mới quen nhau, anh hay về nhà, anh cũng chiếm được cảm tình của mọi người, đặc biệt là mẹ em. Không ai phản đối vì tôn trọng quyết định của em nhưng mọi người ai cũng lo anh “mồm mép” như thế, sau này lấy anh về rồi em sẽ phải đau khổ, Mọi người cũng không hài lòng lắm về anh (nhất là khoảng thời gian sau này) và một phần mọi người lo em phải về quê anh ấy nếu tụi em lấy nhau, không ai muốn em đi xa.
Em là 1 đứa con gái không xinh đẹp, không cao ráo, nhưng bù lại theo như nhận xét của mọi người em rất có duyên. Không phải cái gì cũng giỏi, không thật sự thông minh nhưng em tự thấy mình khá đảm đang, em có thể làm được nhiều thứ mà người khác không làm được. Em sống chân thành nên được rất nhiều người quý mến, không chỉ bạn bè mà còn cả những người lớn tuổi. Là một cán bộ Đoàn nên em năng động, tự tin, ăn nói tốt, quan hệ rộng do đó em cũng được không ít người theo đuổi. Trong số đó cũng có những người đàn ông đẹp trai hơn anh, tài giỏi hơn anh, có công việc ổn định hơn anh, nhưng em chẳng quan tâm tới bất kì ai ngoài anh; Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh, vì anh.
Sau khi yêu nhau được hơn 1 năm thì tụi em đã “vượt qua giới hạn”, em hoàn toàn tự nguyện, chỉ vì em yêu anh ấy.
Kì cuối đại học, phải xa nhau gần 2 tháng, công việc của anh phải đi nhiều nơi, còn em về nhà thực tập, tụi em cứ xa dần, xa dần. Mặc dù rất muốn gặp anh, nói chuyện với anh nhưng em không còn chủ động làm điều đó nhiều như trước đây, em muốn đợi xem cách cư xử của anh thế nào. Anh vẫn cứ quen tâm em theo cái cách từng làm, 5,7 ngày hoặc hơn thế mới nhắn tin, gọi điện trò chuyện. Nhưng lần nào nói chuyện cũng rất hào hứng, hồ hởi, em không thể không vui. Cách xa em ở có 20km thôi nhưng cũng không hề về thăm em, em biết anh ấy cũng có lí do riêng của mình, nhưng em vẫn suy nghĩ nhiều và mệt mỏi vô cùng. Thời gian của anh ấy luôn được ưu tiên cho công việc và bạn bè mà không phải là em.
Sau khi em trở lại trường, anh tìm gặp em, tụi em nói chuyện nhiều, anh nói rằng đừng buồn khi anh không quan tâm cho em được nhiều như trước, hãy cho anh thêm 6 tháng, anh đang phải rất cố gắng vì công việc gặp khó khăn, nợ nần và chuyện gia đình. (anh ấy không là con trưởng nhưng luôn phải lo lắng nhiều thứ cho gia đình). “Anh có nhiều áp lực lắm và anh phải cố gắng vượt qua, thậm chí bây giờ anh chẳng còn dám dành cho mình lấy 1 chút thời gian rảnh rỗi”.
Em quyết định cho anh ấy thêm 1 cơ hội, trong suốt thời gian yêu anh, em lúc nào cũng muốn được chia sẻ cùng anh những khó khăn. Anh cũng có chia sẻ nhưng không nhiều. Mỗi lần em hỏi anh lại bảo “Anh biết tính em mà, nói ra lại làm em phải suy nghĩ nhiều, em chỉ cần tập trung học tốt thôi, để anh tự xoay xở được rồi”. Nhưng rồi em đã biết tin rằng anh ấy dẫn cô gái khác về phòng trong thời gian vắng em (cô chủ trọ của anh ấy nói với em). Không chỉ vậy, anh còn thường nhắn tin chúc người ta một ngày tốt lành mà lẽ ra em mới là người xứng đáng được nhận, em đã không còn muốn cố gắng nữa.
Quyết định nói chia tay khi cảm thấy mình chẳng còn quan trọng với anh. Anh phủ nhận điều đó, nhưng quá nhiều lần nói dối em, em không còn lòng tin với anh. Anh ấy chưa bao giờ thay đổi vì em. Em vốn dĩ vẫn vậy, rất yêu anh, nhưng nếu anh hết yêu thì em sẽ không bao giờ níu kéo, em cũng chẳng cần trách nhiệm, trách nhiệm chẳng là gì khi người ta không có tình yêu.
Em im lặng, cố gắng quên đi tất cả, tập trung vào học để thi tốt nghiệp cuối khóa. Rồi em cũng làm được, thi tốt nghiệp với điểm số tương đối tốt. Cũng thời gian đó anh ấy đi làm xa, lâu lâu mới về, tụi em không liên lạc với nhau nhưng em vẫn thường xuyên lên dọn dẹp phòng cho anh cẩn thận. Ngày thi tốt nghiệp xong, em viết cho anh một bức thư dài, và để lại cuốn nhật kí viết cho anh trong suốt thời gian yêu anh, để lại chìa khóa và em quyết định ra đi. Em cũng nói với gia đình em, và cả hai người em của anh ấy rằng chúng em đã chia tay nhau.
Em xin được việc ở dưới Sài Gòn, em nghĩ đi xa sẽ giúp cho hai đứa nhìn nhận lại tình cảm của chính mình và em cũng muốn rời khỏi nơi có quá nhiều kỉ niệm cùng anh.
Em xuống Sài Gòn đến nay cũng đã được 5 tháng. Xa anh, công việc mới, cũng có những lúc em chẳng còn bận tâm tới như trước đây, nhưng cũng có những lúc nhớ anh tưởng chừng như không thể nào chịu nổi. Lâu sau đó anh mới về phòng (khoảng nửa tháng) và nhận được những thứ em để lại, nhưng cứ nghĩ em đang ở nhà, rồi những tin nhắn, những cuộc điện thoại và cả những lần anh ấy xuống đây kiếm em đã làm con tim em vui trở lại.
Em viết lá thư này cho chị khi vừa chia tay anh ấy hôm qua, anh xuống thăm em và cùng em đi đám cưới người bạn thân của anh ấy. Gặp anh rồi xa anh, bỗng thấy nhớ anh thật nhiều. Nhưng em cũng không hiểu nổi em lúc này. Liệu tình cảm em dành cho anh ấy đó có phải là tình yêu? Em đã từng yêu anh, mối tình đầu của em, yêu say đắm, rồi anh làm em tổn thương – tim em đau nhói. Em học cách tha thứ và đã tha thứ cho anh. Giờ đây vẫn nhớ tới anh nhưng không còn quay quắt, được ở gần anh em vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc nhiều nhưng sao nó chẳng giống như trước kia – có vẻ là đã vơi đi. Nửa muốn tiếp tục, nửa lại bảo “thôi, dừng lại đi”.
Cũng có những tin nhắn anh làm em vui cả ngày, khiến em phải đọc đi đọc lại, chờ đợi những cuộc điện thoại từ anh, nhưng cũng có những lúc nói nhớ và yêu anh rất nhiều mà cảm giác như là nói dối. Sau những biến cố của hai đứa, anh quan tâm em nhiều hơn, anh đã thay đổi theo cái cách mà anh nghĩ là tốt nhất có thể, mặc dù vẫn không phải nhắn tin, gọi điện thường xuyên. Vẫn mỉn cười rạng rỡ khi ở bên anh nhưng anh đâu biết đôi lúc cũng có những cảm xúc quấy nhiễu trong em như thế. Nếu anh biết chắc hẳn anh ấy sẽ rất thất vọng về em lắm, và em cũng cảm thấy mình như là người có lỗi, em không trung thực.
Có cảm giác đó không phải vì em không còn yêu anh nữa hay đã quan tâm tới bất kì ai, nhưng những tổn thương anh đã gây ra nó không thể xóa nhòa trong em, em đã không còn đặt hết niềm tin vào anh như trước đây nữa, em sợ chúng em sẽ không đến được với nhau, mà có đến với nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Em cảm nhận được anh quen em cũng không hẳn chỉ vì muốn vui chơi qua đường như những cô gái khác, tình cảm anh dành cho em không quá mãnh liệt nhưng cũng không phải là ít.
Bạn bè đồng nghiệp của anh ấy em quen không nhiều vì anh thay đổi chỗ làm thường xuyên (trước đây anh làm cho công ty tư nhân của anh kết nghĩa, sau đó chuyển sang kinh doanh bán hàng đa cấp – em không thích điều này lắm nhưng vẫn tôn trọng quyết định của anh). Anh hay cùng em gặp gỡ những người bạn thực sự thân thiết, mà như cách anh nói “bạn chí cốt”; anh ấy vui khi thấy em thân thiết với bố mẹ nuôi của anh ở trong này; và muốn em cùng đi đám cưới những người bạn thân, anh em họ của anh ấy… Anh có rất nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm của anh cũng lại quá lớn.
Em biết, anh không phải là một người đàn ông lí tưởng em mong muốn lấy làm chồng và mọi người cũng khuyên em nên từ bỏ. Lí trí bảo em tiếp tục là sai nhưng trái tim em lại bảo là đúng. Muốn rời xa anh nhưng rồi công việc, mọi thứ với anh chưa đâu vào đâu cả, em sợ anh buồn vừa lại sợ mình không làm được vì còn rất yêu anh. Sống cách xa nhau, công việc của anh là công việc thị trường, nay đây, mai đó, và những ám ảnh của quá khứ, liệu em có thể tin anh ấy vẫn luôn chung thủy với em không? Cả hai đứa đều không còn quá ít tuổi, và theo quan điểm của em, yêu là cùng cố gắng để đi đến kết cục tốt đẹp chứ không phải theo kiểu vui chơi qua đường.
Em viết lá thư này mong mọi người cho em một lời khuyên đúng đắn. Em có nên tiếp tục mối quan hệ này không hay nên dừng lại. Cũng đã có lúc em nghĩ hai đứa cần cho nhau thêm 1 thời gian nữa nhưng em sợ cứ tiếp tục thế này em sẽ không thể nào xa anh nổi. Em biết nếu khi yêu mà không tin tưởng nhau thì tình yêu đó mong manh, dễ vỡ vô cùng, và biết luôn cả những gì mình đang xáo trộn trong đầu là sai. Em phải làm sao đây? Lựa chọn nào với em giờ đây cũng rất khó khăn. (em gái).
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ