Quần áo

Quần áo

2 thg 11, 2011

Trở về nhà đúng bữa ăn tối, anh nhé!

Hôm qua tôi hỏi anh, thế nào là một cuộc đời có ý nghĩa? Anh nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, nét mặt hứng khởi: là khi tôi vượt qua tất cả những trở ngại trong cuộc sống, để thành công, để những người tôi yêu quý được hãnh diện.

Hôm nay tôi hỏi anh, thế nào là một cuộc đời có ý nghĩa? Anh nhoẻn miệng cười buồn: là khi mỗi ngày đều được quây quần bên mâm cơm gia đình, được quên đi những mệt nhọc vất vả bên ngoài cánh cửa ngôi nhà.
Ngày mai tôi hỏi anh, thế nào là một cuộc đời có ý nghĩa? Anh không vui không buồn, ánh mắt xa xăm: là khi có ai đó vẫn còn cần đến sự tồn tại của tôi trên cõi đời này!

Hôm qua, anh bon chen vất vả, nỗ lực hết mình, cố gắng chạm tới những chân trời mới trong sự nghiệp, cố gắng gia tăng chuỗi số tích lũy trong tài khoản ngân hàng, cố gắng chinh phục những thử thách mà cuộc đời đem lại. Tuổi trẻ của anh là thế, tuổi trẻ của tôi cũng là thế, đó là tuổi trẻ của tất cả mọi người. Nhưng, không có con đường nào trải đầy hoa hồng, cả anh và tôi đều biết điều đó!

Hôm nay, anh tìm đến tôi vào một ngày vừa giẫm phải gai của những cành hồng. Mảnh gai đã được rút ra, nhưng lỗ hổng nơi lòng bàn chân khiến anh bước chậm một nhịp. Anh đã quá vất vả, quá nỗ lực để giành lấy điều mà anh cho rằng chính là ý nghĩa của cuộc đời, để rồi khi anh vấp ngã, ngoảnh đầu nhìn lại, những bữa cơm gia đình luôn thiếu vắng sự hiện diện của chính anh.

Ngày mai, khi anh đã có tất cả những gì mà hôm qua anh mơ ước, hoặc giả như anh sẽ chẳng có gì cả (điều này vẫn thường xảy ra đấy thôi), ý nghĩa cuộc sống của anh đã trở nên quá đỗi khác lạ. Tuổi già sẽ kéo anh lùi vào bóng tối, nhưng là bóng tối của ngày hôm qua và ngày hôm nay, bóng tối do chính anh tự tay tô vẽ lên bức tranh cuộc đời mình.

Nhưng lần này thì anh trả lời sai rồi, chí ít là tôi nghĩ vậy! Câu hỏi của tôi không hề thay đổi, chỉ có anh thay đổi. Khi tôi hỏi anh ý nghĩa của cuộc đời, anh đã vội vàng trả lời bằng những điều mà anh chưa có. Để rồi khi khoảng cách giữa anh và mọi người quá xa xôi, anh mới giật mình nhận ra: anh cô độc!

Nhưng anh không cô độc, họ vẫn sống nếu không có anh, điều đó không có nghĩa là họ không cần anh nữa. Giữa họ và anh đã có một cái vực, nhưng không phải do họ đào sâu để tách ra khỏi anh, mà là chính anh đã tự đào để tách ra khỏi họ.

Và bây giờ, tôi cho anh câu trả lời của tôi: ý nghĩa cuộc sống của tôi là hạnh phúc! Nó không quá xa vời như anh đã từng nghĩ, nhưng nó cũng không ở ngay trước mắt ta. Tôi nghĩ, hạnh phúc luôn ở sau lưng, ta nhìn thấy nó chỉ khi ta biết quay đầu lại. Nhưng nó cũng không chạy theo ta, chỉ có đôi chân của ta vẫn luôn chạy mãi chạy mãi, để rồi khi ta mệt mỏi dừng lại, nó đã ở quá xa phía sau rồi!

Trở về nhà đúng bữa ăn tối anh nhé, vì hạnh phúc luôn đứng yên ở đấy, chờ anh!

Mộc Hân

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ