Quần áo

Quần áo

1 thg 11, 2011

Hận tôi vô sinh, vợ tôi ngoại tình

- Khi còn là sinh viên năm cuối đại học, tôi đã yêu 1 người, một cô bé nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ra trường tôi phải đi làm xa, còn em vẫn là 1 cô sinh viên học. Lúc nào tôi cũng nghĩ về em, nghĩ đến tương lai hai đứa nên cố gắng trong công việc rất nhiều để mong có cơ hội trở về gần em và phải có 1 sự nghiệp vững chắc để lo cho em.

Những năm đầu xa nhau chúng tôi vẫn thư từ đều đặn, tôi và em tranh thủ gặp nhau nhiều nhất có thể. Những tưởng rằng trên cuộc đời này không có tình yêu nào đẹp bằng tình yêu của hai chúng tôi. Tôi đã rất tự hào về tình yêu này của mình, ba mẹ hai bên cũng đều ủng hộ và vun vào cho hai đứa.

Tôi biết em thiệt thòi, yêu nhau được 3 năm nhưng số lần tôi và em gặp nhau đều rất ít, những khoảnh khắc gặp nhau ấy vô cùng ngọt ngào, tôi biết em yêu tôi rất nhiều. Rồi chúng tôi vượt quá giới hạn, em có thai. Tôi tranh thủ về bên em lúc em gọi điện báo tin này. Tôi lúc đó đã không muốn giữ lại em bé, vì lo sợ khi người lớn biết chuyện, trong khi công việc của hai đứa vẫn chưa đâu vào đâu cả, việc học của em sẽ dở dang. Tôi muốn khi cưới mới có con, lúc đó, mình sẽ không phải vất vả lắm. Còn em thì em muốn giữ đứa bé lại, bởi em không muốn giết hại một sinh linh nhỏ bé.

Sau khi tranh luận, cãi cọ, cuối cùng chúng tôi quyết định bỏ cái thai nhi đó đi. Một quyết định vô cùng khó khăn và đau đớn.

Ngày em đi bỏ con, tôi không có mặt bên em để đưa em đi, tôi phải trở về nơi làm việc của mình vì không được phép nghỉ dài ngày. Em một mình tìm nơi giải quyết. Tôi biết em rất cần tôi bên cạnh em lúc đó, đến bây giờ tôi vẫn tự trách mình tại sao lại để em một mình vào ngày đó. Em có gọi điện cho tôi khi xong việc, em khóc và nói đau, tôi tan nát và cảm thấy có lỗi với em vô cùng.

Sau đó, mỗi khi đối diện với tôi em vẫn rất buồn và khóc hoài. Em sợ sau này sẽ không thể sinh con, và nỗi ám ảnh quá lớn khi em đi bỏ con lần đó. Tôi đã an ủi, động viên em rất nhiều, nhưng hình như vẫn không đủ với em khi mà tôi không ở cạnh em thường xuyên trong lúc em cần tôi nhất. Em nói với tôi là mỗi lần thấy tôi em lại nghĩ đến chuyện kinh hoàng đó.

Sau đó, tôi được về Hà Nội làm và có thời gian gặp em nhiều hơn, nhưng đây cũng là lúc em nói với tôi em không còn yêu tôi nữa, vì bên cạnh tôi em lại bị ám ảnh bởi chuyện kia. Rằng vì tôi xa em lâu quá nên em đã không còn tình cảm gì với tôi nữa. Tôi đau đớn, nhưng vẫn níu kéo em quay lại với tôi.

Em quay lại, tôi biết em có cố gắng nhưng hình như em đã có ai khác thân thiết hơn, chia sẻ với em nhiều hơn tôi. Thời gian quay lại cũng không bao lâu. Em bướng bỉnh không nghe lời tôi nói, giải thích. Tìm cách trốn tránh tôi. Nhưng tôi làm mọi chiêu trò để lấy em, vì tôi thật sự rất yêu em. Một thời gian sau, chúng tôi cũng trở thành vợ chồng.

Cưới nhau đến bây giờ được 3 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có em bé. Chúng tôi rất căng thẳng khi ông bà nội ngoại cứ hỏi chuyện. Hai vợ chồng đi khám ở nhiều nơi. Tôi vẫn bình thường nhưng vợ tôi thì khó có con, bởi đã từng phá thai. Giá như ngày trước tôi không để vợ phá thai thì giờ đâu nên nỗi.

Có lẽ vì vậy mà tôi không bao giờ được vợ yêu thương như những cặp vợ chồng khác. Ngoài những lúc gây gổ, hai chúng tôi vẫn vui vẻ và bình thường. Nhưng khi cãi nhau, tôi nói "Em chẳng hề thương anh!" thì nhận được câu trả lời "không chỉ không thương mà còn ghét và hận!" Tôi hiểu câu nói này em hận và ghét tôi vì đã phải đến với tôi một cách ép buộc, vì phải cưới 1 người mà em không muốn cưới, vì đã bắt em đi phá thai và bây giờ, rất khó có con.

Gần đây tôi thấy vợ có những biểu hiện khác lạ. Ăn diện hơn, hay thì thầm thì chuyện gì đó trong nhà vệ sinh và đi làm về cũng muộn hơn. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày chất vấn, vợ tôi cũng thú nhận là có "hứng thú" với một anh chàng cùng chỗ làm nhưng chỉ thế không hơn. Sau một hồi nói chuyện vợ tôi không nghĩ rằng cô ấy tệ với tôi, nếu không đã li dị rồi. Tôi thật sự rất buồn sau khi biết được sự thật này. Tôi có nên ly di vợ, để trả hết lỗi lầm của mình với cô ấy, để cô ấy đến với người mình yêu hay tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.

Việt Trần (Thái Bình)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ