Quần áo

Quần áo

15 thg 11, 2011

Tôi bị bệnh, chồng tôi đã tòm tem với chị gái tôi

Mỗi khi chị ấy đi đâu xa, chị ấy lại gọi chồng tôi đưa đi. Họ quý nhau trên mức bình thường cho đến một ngày tôi phát hiện họ tay trong tay với nhau trong nhà nghỉ, chân tay tôi rụng rời.

Gia đình tôi có 3 chị em gái, tôi là con thứ hai. Chị gái tôi hơn tôi 3 tuổi. Chị ấy đã kết hôn và có hai người con trai nhưng vợ chị chồng ấy vừa ly hôn vì chồng chị ấy đã có người đàn bà khác. Gia đình tan vỡ, nên chị ấy trở về quê ngoại mua đất và làm nhà sống gần bố mẹ đẻ. Chị ấy nuôi một đứa con nhỏ.

Vợ chồng tôi sống ở phường bên cạnh. Vợ chồng sinh được hai cô con gái. Cháu lớn đã học lớp 3. Hải - chồng tôi làm y tá trong trạm y tá của phường nên anh cũng bận bịu với công việc của mình. Còn tôi làm may tại nhà nên kinh tế gia đình không có gì đáng phàn nàn cả.

Mọi mâu thuẫn chỉ xảy ra từ khi người chị cả ly hôn chồng về quê sống. Thấy mẹ con chị gái tôi hoàn cảnh đáng thương nên chồng tôi thường giúp đỡ, động viên an ủi từ việc lợp lại viên ngói chống dột cho đến mua con gà, con ngan về cho chị nuôi.

Ban đầu tôi nghĩ điều đó cũng tốt vì chồng mình thương nhà ngoại, biết hoàn cảnh bố mẹ vợ không có con trai nên đảm nhiệm luôn vai trò người con trai trong gia đình. Mẹ tôi thì luôn tự hào về con rể thứ.

Bất cứ trời nắng hay mưa, sớm hay tối mỗi khi chị gái gọi điện bảo sang nhờ chút việc là chồng tôi chạy xe sang liền. Tôi vì bận trông con học hành và làm nên cũng chẳng mấy khi cùng chồng qua nhà chị ấy cả.

Có nằm mơ cũng không bao giờ tôi nghĩ rằng chồng mình lại có quan hệ bất chính với chị gái ruột của mình. Vợ chồng tôi không hợp tính nhau nên thường xẩy ra mâu thuẫn. Chính vì những mâu thuẫn gia đình khiến chồng không còn nhiều tình cảm cho vợ mình. Năm ngoái, tôi có thai ngoài dạ con, khi cái thai vỡ, gia đình tôi đưa đi cấp cứu. Cũng chính thời gian này, tôi phát hiện mình bị bệnh u nang buồng trứng. Tôi phải cắt bỏ hoàn toàn buồng trứng của mình.

Cũng từ ngày cắt bỏ buồng trứng, tôi không còn kinh nguyệt như những người phụ nữ khác. Ở tuổi 33 tôi đã rơi vào tình trạng mãn kinh. Cuộc sống vợ chồng tôi càng trở nên bất ổn hơn. Quan hệ vợ chồng ngày càng khó khăn vì tôi không còn ham muốn hay đáp ứng được nhu cầu của anh.

Những chuyện thầm kín này, tôi luôn hi vọng chồng mình cũng tôi mà dấu kín trong lòng. Mặc dù đôi khi có giận dỗi nhau nhưng không bao giờ tôi nghĩ chồng mình ngoại tình cả.

Càng ngày, tôi thấy chị gái và chồng mình càng thân thiện hơn. Mỗi khi có việc gì cần đi xa chút là chị ấy lại gọi chồng tôi đưa đi. Khám bệnh cho con, hay mua sách vở cho con, thăm con đều do chồng tôi đảm nhiệm trong khi việc học hành của con tôi đều do tôi lo liệu.

Khoảng nửa năm trở lại đây, tôi thấy chồng mình thay đổi. Nhiều lần tôi chạnh lòng nghi ngờ nhưng không dám hỏi. Nhất là tôi cảm thấy anh không còn khao khát, đòi hỏi tôi như thời gian đầu tôi mới bị bệnh nữa.

Bao nhiêu nghi ngờ cứ dồn ập đến trong tôi. Tôi thấy chị gái mình ăn diện hơn, chau chuốt về hình thức hơn và có phần gợi cảm hơn. Mỗi lần sang nhà tôi, chị ấy lại mặc chiếc áo hai dây hững hờ, quần ngắn và khoác thêm chiếc áo voan mỏng

Bằng ánh mắt của người phụ nữ có gia đình, tôi biết giữa chồng tôi và chị gái chắc chắn có vấn đề gì đó. Tôi nghi ngờ và muốn tìm hiểu xem họ đang diễn màn kịch gì với tôi và các con tôi.

Hôm ấy, vừa chở tôi đi lấy thuốc về, chồng tôi viện lý do "đêm nay anh trực". Trong khi hôm qua tôi vừa xuống dưới trạm xá thì thấy lịch trực của anh trống tuần này. Tôi gọi điện nhờ đứa em gái chồng chở tôi đi theo dõi chồng.

Vừa đi đến nhà chị gái tôi, tôi đã thấy họ cùng nhau nổ máy đi trước. Vậy là màn rượt đuổi theo chồng và chị gái của tôi dừng lại ở một nhà nghỉ bình dân và kéo dài 8km. Họ vừa tay trong tay đi lên cầu thang tôi vội vã chạy vào hỏi bà chủ nhà nghỉ. Xem lại lịch thuê phòng hóa ra họ là khách quen của nhà nghỉ này.

Tự nhiên chân tay tôi không cử động được. Tôi chỉ muốn chạy lên phòng để làm rõ mọi chuyện nhưng tim tôi đau quá. Một bên là chồng tôi, một bên là chị gái. Tôi phải làm thế nào đây. Tôi bóc mẽ họ ra liệu bố mẹ tôi có chịu nổi cú sốc này, các con tôi sẽ ra sao.

Rồi cô em chồng khuyên tôi nên về nhà và nói chuyện lại với họ. Bà chủ nhà nghỉ nói họ chỉ thuê khoảng 1-2h chứ không thuê qua đêm. Biết lịch trình của họ nên hai chị em tôi về nhà chị gái tôi chờ họ.

Đến 11h đêm, tôi thấy chồng mình chở chị ấy dừng lại trước cổng nhà. Thời gian chờ họ ân ái với nhau khiến tôi run run không bước nổi. Nhìn thấy tôi, cả hai người đều giật mình không hiểu vì sao và họ càng không hiểu tôi đã theo dõi họ.

Tôi lê từng bước lại gần chồng mình chỉ kịp nói "hai người là kẻ khốn nạn" là giọng tôi đã ức lại, tôi không thể nói được dù tôi biết tôi muốn hét lên, muốn chửi với những kẻ lăng loạn kia nhưng tôi không thể nói được.

Sau hôm ấy, tôi bị ốm một trận. Trong đầu tôi, tôi nghĩ rằng chắc mình sẽ chết. Bản thân tôi cũng không muốn cố gắng vượt qua. Cả ngày tôi chỉ nằm im, không nói chuyện, không muốn ăn uống. Hai cô con gái của tôi sợ mẹ chết nên chúng chẳng dám đi học, chúng chỉ ngồi cạnh mẹ và khóc. Còn chồng tôi, anh ta cũng không còn chịu khó rời khỏi nhà như trước. Có lẽ anh đã biết nhận lỗi của mình nhưng đã quá muộn rồi. Câu chuyện ngoại tình với chị vợ của anh cả xã đã biết và cái bụng bầu của chị tôi thì ngày một lớn lên.

Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, không nói chuyện với bất cứ ai. Mẹ tôi chỉ biết khóc vì bà cảm thấy có lỗi với tôi. Cuộc sống gia đình tôi như đang có đám tang vậy. Chỉ thương cho các con của tôi chúng cũng tắt hẳn nụ cười trên môi. Bữa cơm gia đình đều không có tiếng nói của bất cứ ai.

Tôi không muốn mình thất bại trong hôn nhân. Nếu tôi ly hôn thì các con tôi sẽ ra sao. Bố mẹ chồng, họ rất thương tôi nên tìm mọi cách để bảo vệ tôi. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu tôi đều hiện ra hai chữ ly hôn và cảnh họ vui vẻ vào nhà nghỉ. Tôi không thể nằm bên hay ôm ấp một người đàn ông đã ôm ấp cả chị gái mình. Tôi phải làm sao bây giờ.

Nguyễn Thị Mai (Yên Bái)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ