Quần áo

Quần áo

15 thg 11, 2011

Từ tình một đêm, tôi đã dấn sâu vào con đường lầm lạc

Những gì trái với quy luật tự nhiên đều không tránh khỏi hệ lụy. Đàn bà họ sợ cái trạng thái “ngờ”, đặc biệt trong tình yêu. Những gì họ coi là chân tình, là thống thiết, là yêu, có đôi khi lại biến dạng thành một thứ cảm xúc hỗn loạn, méo mó khác.
Tiếng cười nói râm ran, những tiếng cụng ly lách cách, ánh mắt đắm đuối, sũng sượi của những kẻ chếnh choáng hơi men có xúc cảm với nhau, bình thường phải giấu giếm, nhưng thêm thứ chất lỏng có thể làm ửng hồng má, đốt cháy cổ kia, họ quên mất mình là ai. Đứng trong buổi tiệc liên hoan của công ty, tôi nhếch mép cười khẩy. Cuối cùng, vẫn là ái tình của những kẻ yếu đuối.

Đôi tay tôi cầm chiếc ly thủy tinh với 1/3 phần rượu còn sóng sánh, mắt lim dim thưởng thức điệu nhạc cổ điển nền nã, chợt giật mình bởi tiếng va chạm ly nhè nhẹ. Người đàn ông lịch lãm đứng trước mặt tôi, nở nụ cười nam tính và cực kỳ thu hút. Anh ta bắt chuyện theo lối dí dỏm, hài hước của một gã đàn ông thông minh và tỏ ra am tường tâm lý phụ nữ.
Chúng tôi hòa nhịp với nhau vào những câu chuyện bất tận, cho tới khi ngoảnh đi ngoảnh lại, nhân viên dọn phòng đã tới và chỉ còn lại hai kẻ ham vui vẫn chưa biết nên chọn điểm dừng thích hợp cho câu chuyện còn dang dở. Một chút chếnh choáng cùng những lời nói dịu dàng không thể ngờ, tôi như một kẻ mất hết lý trí trước gã đàn ông lịch lãm ấy. Tôi qua đêm cùng anh ta. Lần đầu tiên trong đời tôi nói dối chồng về chuyến qua đêm ở nhà cô bạn thân ở ngoại thành Sài Gòn bởi chồng nó đi vắng và nó sợ ở nhà một mình. Bí mật thực sự chỉ mình tôi biết.
Khi tỉnh dậy, trên người không tấm vải che thân, chỉ còn lại mình tôi với căn phòng trống hoác và mảnh giấy nhỏ để trên bàn với nội dung ngắn gọn “Anh đi trước”, tôi choàng tỉnh. Đầu đau như búa bổ vì hơi rượu chưa tan đi hết. Tôi bần thần nhớ lại những gì xảy ra vào đêm qua. Mọi thứ rành rẽ như những gạch đầu dòng khúc chiết, khoa học. Đổ vật ra giường, nước mắt tôi cứ thế lăn dài. Tôi tự cảm thấy khinh rẻ chính bản thân mình. Tôi đâu phải hạng người dễ dãi, sẵng sàng lên giường với bất cứ gã đàn ông nào sau vài câu mời mọc, mơn chớn. Tôi không hiểu tại sao tôi có thể cư xử đốn mạt như đêm qua.
Chuyện sẽ chẳng quá to tát nếu như tôi không phải là một phụ nữ đã có gia đình. Và quan trọng hơn, tôi có một gia đình hạnh phúc và cực kỳ yên ấm. Chồng tôi là mối tình đầu và cũng là người đàn ông tôi lựa chọn đồng hành đến cuối cuộc đời. Anh ấy là một người chu đáo, dịu dàng và biết quan tâm tới người khác. Đặc biệt, anh hiểu tôi và sẵn sàng lắng nghe mọi tâm sự, sẻ chia, khúc mắc của tôi trong cuộc sống. Chưa bao giờ anh tỏ thái độ nhàm chán, khiên cưỡng trước những câu chuyện có khi rất viển vông, dông dài của vợ.
Chúng tôi vẫn dành cho nhau những cử chỉ âu yếm, ngọt ngào, những quan tâm nho nhỏ và bất ngờ sau hơn 6 năm chung sống. Hài lòng với cuộc sống gia đình là tất cả những gì tôi có thể ngắn gọn diễn tả niềm kiêu hãnh của mình. Điều ấy càng khiến tôi dằn vặt chính bản thân mình về đêm trốn chồng và qua đêm với một gã đàn ông khác.
Người đàn ông kia tôi mới chỉ gặp lần đầu tiên ngay tại bữa tiệc của công ty. Lần đầu xuất hiện, những cuộc trò chuyện đầu tiên, những cảm xúc kì lạ, và chúng tôi lao vào nhau như những kẻ khát yêu từ nghìn kiếp. “Một cơn gió mạnh thoảng qua trong đời” - tôi tự nhủ lòng mình phải quên cái đêm hỗn mang, mụ mị đó. Tôi đi làm về sớm hơn, nấu những bữa cơm tối nóng sốt cho chồng, cùng anh đi xem phim…Chồng tôi ngạc nhiên bởi sự chu đáo, ngọt ngào khác thường của vợ. Anh không biết một điều, tất cả những gì tôi dành cho anh giúp tôi gạt phăng tất cả ý niệm, cảm xúc về cái đêm bão táp với người đàn ông kia. Chồng tôi nhẹ nhàng đón nhận và không quên cảm ơn vợ hết lời. Mỗi lời anh nói, càng khiến tôi áy náy.
Nhưng không phải, mọi nỗ lực của con người đều có kết quả tương xứng. Dòng ý thức bảo tôi không được phép tì gợn bất cứ chút xao xuyến nào về đêm đó, người đàn ông đó. Nhưng dòng xúc cảm tôi cố gắng chôn chặt lại chạy theo hướng ngược lại. Tôi trách mình thật khốn nạn khi bị ám ảnh về đêm đó. Những cảm xúc mặn nồng, cuồng nhiệt, mới lạ anh ta mang tới ru miên tôi vào một cõi khác.
Thú thật, tôi chưa từng trải qua những phút giây chăn gối nào hấp dẫn và tuyệt vời đến thế. Tội lỗi hơn, phần dục vọng trong tôi thấp thỏm, khao khát được nếm trải lại những xúc cảm đó. Dĩ nhiên, những gì gã đàn ông kia mang lại là những thứ chồng tôi - một người đàn ông chất phác, thật thà, giản dị chưa từng mang tới. Tôi ép bản thân phải quên đi người đàn ông đó.
Đến lúc tôi chắc mẩm mình đã thành công trong việc quên đi kí ức mới mẻ đêm đó, thì câu chuyện lại lái sang một hướng khác, hoàn toàn bất ngờ và như một kẻ lạc mái chèo giữa biển, tôi hoang mang. Sinh nhật lần thứ 30, một chút bâng khuâng của tuổi băm cập bến. Thêm một tuổi nhưng có nhiều điều lạ lẫm tràn về, như ai đó nói, đàn bà 30 là lúc họ đàn bà nhất, quyến rũ, tự tin và nhiều khao khát. Bước chân vào công ty, tôi nhận được những lời chúc mừng của đồng nghiệp kèm theo lời nhắn gửi bất ngờ về một món quà xuất hiện từ sáng sớm.
Một lãng hoa hồng đỏ rực chúm chím như thiếu nữ xuân thì, kèm theo một tấm thiệp nhỏ vỏn vẹn vài dòng: “Anh không thể quên buổi tối lãng mạn và tràn đầy ngọt ngào ấy” kèm theo số điện thoại liên lạc. Đoán biết ngay chủ nhân của món quà gửi tặng, một dòng xung điện cực mạnh chạy từ đỉnh đầu râm ran tới tận đầu ngón chân tôi. Ngây dại trong vài giây, trong tiếng vỗ tay của đồng nghiệp bởi họ đinh ninh người gửi quà đến là chồng tôi, hòng tạo bất ngờ cho vợ, tôi về bàn làm việc, chàng màng với mớ suy nghĩ và ham muốn lạ lùng.
Như bị ma dẫn dụ, tôi gọi vào số thuê bao ghi trong tấm thiệp. Và chuyện gì đến, sẽ đến, chúng tôi thêm một lần cuốn vào nhau trong từng nhịp thở gấp gáp. Những ngọt ngào, man dại còn thăng hoa hơn lần đầu tiên đó. Và từ một kẻ còn biết lăn tăn, day dứt trước hành động lén lút “ăn nem” giấu giếm chồng, tôi lạc vào cám dỗ với thứ mặc định duy lý “đó là tình yêu”.
Chúng tôi đã bí mật hẹn hò và điểm dừng chân cuối cùng luôn là khách sạn để được lao vào nhau, cào cấu thân thể nhau. Chúng tôi bí mật đi du lịch, bí mật làm điều tội lỗi sau lưng chồng tôi, tạo nên những chuỗi ngày yêu đương thắm thiết, vô cùng say đắm. Đàn bà yêu và họ thường mất hết lý trí, hoặc đó là chân dung của riêng tôi?
Cuối giờ làm, tôi nhận được tin nhắn của anh rủ đi “trốn” - cách nói nửa đùa, nửa thật, vừa vụng về lại đáng yêu của gã đàn ông dày dặn tình trường làm tôi bật cười. Đêm ấy, chúng tôi đã bay ra Đà Nẵng, cùng cuộc điện thoại thông báo với chồng: “Em đi công tác gấp”. Những cảm xúc bất ngờ ùa đến, những hành động bất ngờ không lường trước luôn tạo nên điều thú vị.
Trong căn phòng khách sạn hạng sang ở thành phố biển dịu dàng, tôi bước vào nhà tắm và bắt đầu hình dung về những điều ngọt ngào đang chờ đợi phía trước. Chợt nhớ ra mình bỏ quên lọ kem dưỡng ẩm trong va li tôi trở lại phòng ngủ.
Nhón từng bước chân nhẹ nhàng lên sàn gỗ lạnh lẽo, tôi đi trong yên lặng, nửa muốn trêu chọc anh, nửa muốn làm anh bất ngờ. Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không biết sự xuất hiện của tôi ở ngoài cửa phòng ngủ. Đọng lại là những mảnh vụn rời rạc “hợp đồng”, “tình dục”, “chắc ăn”…Tôi tựa lưng vào cửa, nước mắt rậm rựt chạy vòng quanh mắt, nhưng có gì đó ngăn lại không cho phép tôi khóc. Tôi tát anh ta một cú trời giáng và thu xếp hành lý rời khỏi nơi quỷ ám, nơi có người đàn ông quỷ quyệt đó.
Những gì trái với quy luật tự nhiên đều không tránh khỏi hệ lụy. Đàn bà họ sợ cái trạng thái “ngờ”, đặc biệt trong tình yêu. Những gì họ coi là chân tình, là thống thiết, là yêu, có đôi khi lại biến dạng thành một thứ cảm xúc hỗn loạn, méo mó khác.
Tôi ngỡ mình được yêu, được nâng niu trong những cảm xúc bềnh bồng với một người đàn ông đặc biệt, nhưng ngờ đâu, anh ta không hề yêu đương tôi. Thứ anh ta cần là bản hợp đồng chỉn chu, hoàn thiện nơi công ty tôi trong dự án tôi là người khởi xướng và tiến hành. Sự thành bại của bản hợp đồng vài nghìn tỷ này đóng vai trò then chốt trong sự nghiệp của anh ta, trong khi, tôi là người quan trọng ở công ty và quyết định phần lựa chọn công ty hợp tác. Anh ta đã lợi dụng tình cảm của tôi và biến tôi thành một mụ đàn bà gàn dở, mù quáng, tuyệt đối ngu ngốc.
Bay về tới nhà khi bóng đêm đổ sụp xuống hai vai, nặng trĩu. Chồng tôi đang ru con ngủ, thấy sự xuất hiện bất ngờ của tôi, anh vừa mừng vui, vừa ngạc nhiên. Tôi nói rất nhẹ “công ty hủy đợt công tác này”, rồi gục đầu vào vai chồng tôi. Anh thấy tôi thật lạ, nhưng giống như mọi lần, anh không hỏi hay cật vấn bất cứ điều gì. Anh vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng vỗ về như trẻ nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình bình yên kì lạ.
Cuối cùng, tôi không thể phủ nhận con người mình, tôi thật tồi tệ, một phút yếu lòng, không kiềm chế được lòng dục và những cảm xúc huyễn hoặc tự cho là tuyệt đích để ngu ngốc chạy theo một kẻ bạc bẽo trong khi quên mất chân tình về một tình yêu lớn ở ngay trong tầm tay mà không biết trân trọng.
Phuonghoa…@gmail.com

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ