Quần áo

Quần áo

5 thg 11, 2011

Theo gái giàu, anh có hạnh phúc không?

Bảy năm cho một tình yêu không đoạn kết và cũng đã bốn năm anh bỏ em về bên người ta…tất cả chỉ vì một chữ tiền.

Hôm qua em đã gặp cái “Hiên còi” lớp mình anh ạ! Nó dạo này phổng phao và xinh đáo để, không còn ốm nhom như ngày xưa nữa đâu. Em cá nếu gặp nó ở đường chắc chắn anh sẽ không nhận ra đâu. Đến em mà còn ngỡ ngàng khi đứng trước nó chả là... Hai đứa gặp nhau, mừng chỉ biết ôm nhau mà khóc. Thấm thoát mới đó mà đã 9 năm, từng ấy thời gian 12A6 xa nhau, đây là lần đầu tiên em gặp nó đấy, mừng quá đi mất. Lâu như vậy rồi mà em nghe cái Hiên nói vẫn còn mấy đứa cũng như em “vẫn là lính phòng không” anh ạ!

Buồn cho tụi nó nhưng em cũng thấy phần nào được an ủi vì còn có đứa cùng cảnh ngộ nên cũng được an ủi phần nào anh nhỉ? Lớp mình chỉ có anh là bằng tuổi em còn tuổi nó là em út hết. Cả lớp chả gọi em với em bằng “ông bà” như thật đó còn gì? Còn nhớ có lần lớp mình vào chơi, cái Ánh hí hửng hỏi bố: Bác ơi! Bà có nhà không ạ? Bố ngơ ngác chẳng hiểu gì sớt? Em từ trong nhà chạy ra nhìn thấy điệu bộ ngơ ngác của bố trông đến buồn cười.

Cái Hiên hỏi tụi mình được mấy nhóc rồi. Em không biết phải nói với nó như thế nào nữa, nên tìm cách lảng chuyện nhưng con ranh ấy có chịu buông tha đâu. Nó ngã ngửa ra khi em thông báo anh đã đi lấy vợ rồi. Nó hỏi vì sao tụi mình xa nhau…em tặc lưỡi…số phận mà? Em không tin lắm vào hai từ đó nhưng em biết nói với Hiên sao bây giờ? Không lẽ nói Thành bỏ tao đi lấy người ta vì sức mạnh của quyền lực và tiền bạc sao? Mà nói ra để làm gì? Xấu chàng hổ ai. Bây giờ ở làng ai cũng cho em là người đã phản bội anh trước, kể cả mẹ cũng nghĩ sai về em. Nhưng kệ anh ạ! Cứ để mọi người nghĩ vậy đi, vẫn còn hơn là người ta biết cái sự thật phũ phàng kia? …không phải vì em cao thượng đâu mà đơn giản một điều em thấy xót thương cho tình yêu trong sáng tuổi học trò của tụi mình.

Thú thật đã có lúc em đã rất hận anh nhưng giờ thì em không thấy giận anh nữa. Ngày anh nói lời chia tay em để đi theo Nga, anh có biết em đã đau đớn thế nào không? Anh nói dối em là đã lỡ với cô ấy nhưng thực tế không phải vậy. Mà có như vậy thật thì có lẽ em sẽ đỡ thấy đau lòng hơn. Nhưng đằng này…Nga là con gái cưng của sếp lại còn là nhân viên ngân hàng nữa chứ. Anh nói với Đạt, anh yêu em nhưng lấy em anh chỉ có tình yêu, còn lấy Nga anh sẽ có tất cả công danh sự nghiệp, địa vị, tiền tài…. Và đó là lý do duy nhất để anh bỏ em, phản bội tình yêu của chúng mình để theo Nga. Em cay đắng chấp nhận và coi đó âu cũng là cái số.

Lúc nào gọi điện anh cũng hối em lấy chồng. Anh nói hãy quên anh đi, anh không xứng với tình yêu của em. Anh không đáng để được em nhớ nhiều đến vậy đâu? Sao anh tự tin và ảo tưởng vậy? Em đã thôi không nhớ về anh lâu rồi Thành ạ. Em không tiếc anh, em chỉ tiếc cho tình yêu của mình thôi! Em sẽ trân trọng những khoảnh khắc mình bên nhau trong suốt những năm tháng học trò thơ mộng ấy. Còn với con người vì tiền quên nghĩa ấy em đã bỏ vào ngăn thuộc về quá khứ rồi nên anh hãy yên tâm. Em chưa lấy chồng vì duyên chưa tới, em có nói là em sẽ ở vậy để tôn thờ mối tình đã là quá vãng đâu. Em tin rồi em sẽ tìm được một nửa của mình trong nay mai. Chắc chắn người ấy của em sẽ có đủ tình thương sự hy sinh và lòng dũng cảm để cho em tình yêu thương trọn vẹn. Nên anh hãy yên tâm mà sống cho tốt anh nhé!

Bảy năm cho một tình yêu không đoạn kết và cũng đã bốn năm anh bỏ em về bên người ta. Bốn năm rồi mình chưa gặp nhau, dù vậy thi thoảng anh vẫn gọi và nhắn tin cho em. Mình vẫn là bạn mà đúng không anh? Hôm gặp mẹ, mẹ than anh dạo này gầy và xanh lắm, mà vợ chồng anh thì lục đục luôn. Em nghe mà tim đau nhói. Rồi mẹ trách em đã không lấy anh để anh phải lấy Nga…mẹ buồn nhiều lắm anh ạ! Mẹ có vẻ không ưng lắm với cách đối nhân xử thế ỷ vào đồng tiền của Nga. Em nghe mà buồn.

Người ta nói tiền là tệ. Nhưng em lại không nghĩ vậy? Ai dám tuyên bố rằng tôi sống không cần tiền bao giờ chưa? Tiền là phương tiện của cuộc sống. Tiền không có lỗi phải không anh? Chỉ có điều người sử dụng nó hành xử như thế nào mà thôi. Mẹ già rồi không còn sống được bao lâu nữa đâu, vợ chồng anh phải thường xuyên đem cu Bin về thăm nội, đó là niềm vui, là món quà mà không bạc tiền nào có thể đổi được đâu anh. Em mong anh hãy nhìn nhận lại và sống tốt nhé anh. Chúc cho gia đình nhỏ của anh mãi hạnh phúc và thành đạt.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ