Quần áo

Quần áo

24 thg 11, 2011

Lấy chồng 2 năm vẫn còn trinh

Lấy chồng những tưởng sẽ hạnh phúc, quên đi những tháng ngày lạnh lẽo, cô đơn, chăn đơn gối chiếc, nào ngờ, nằm bên cạnh người mình yêu thương mà giống như nằm bên cạnh một khúc gỗ.

Câu chuyện tôi kể ra đây giống như một nỗi đau đớn xé nát tâm can tôi mà có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ quên được, thậm chí không có cơ hội để tôi quên đi.

Lấy chồng những tưởng sẽ hạnh phúc, quên đi những tháng ngày lạnh lẽo, cô đơn, chăn đơn gối chiếc, nào ngờ, nằm bên cạnh người mình yêu thương mà giống như nằm bên cạnh một khúc gỗ.

Lấy chồng, tưởng sẽ được quan tâm chăm sóc, nhận được sự yêu thương che chở từ một người đàn ông là trụ cột của gia đình. Rồi bản thân sẽ không còn lo lắng, không còn cảm thấy gánh nặng trên đôi vai như ngày còn sống một mình nữa. Nhưng dù vật chất có sang trọng, có đầy đủ nhưng nỗi đau, mất mát về tinh thần còn lớn hơn nó gấp trăm nghìn lần.


Lấy chồng, tưởng sẽ có một mái ấm thực sự gọi là hạnh phúc, được bên bạn bên bè, cảm thấy hãnh diện và tự hào với bạn bè rằng, ta đã lấy được một người chồng tốt, một người rất mực yêu thương ta. Mơ ước lấy được người mình yêu thương cuối cùng cũng thành hiện thực. Mong sao, những ngày tháng bên nhau qua đi thật là êm đềm và hạnh phúc. Rồi mình sẽ có con, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu gọi bằng mẹ.

Vậy mà, lấy chồng đã 2 năm, ngay cả đến một sự “gần gũi” qua loa cũng chưa bao giờ tôi cảm nhận được. Ngoài những cái ôm xiết chặt, ngoài những cái nắm tay, ôm eo lúc ngủ thì chẳng còn gì khác. Tôi cứ tưởng chồng không yêu mình, tha hồ dằn vặt, đau khổ, tìm mọi cách để khiến cho chồng yêu.

Tôi tự biến mình thành một kẻ dưới chướng chồng, suốt ngày chỉ biết nghĩ, nấu gì cho ngon, mua gì mặc cho đẹp, chồng thích mình thể hiện như thế nào. Tôi yêu chồng, và cũng rất cần chồng yêu, nên mọi thứ với tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi trở thành một con người khác. Tôi trước giờ không bao giờ mặc váy, trước giờ không bao giờ biết chủ động van xin người khác, nhưng với chồng, tôi đã làm tất cả. Thậm chí còn học ngày học đêm công thức các món ăn ngon để mong sao mỗi ngày đổi món cho chồng được hài lòng.

Nhưng sau 2 năm làm vợ chồng, chưa một lần chồng động đến người tôi. Tôi như người sống trong mộng tưởng, khóc lóc với chúng bạn, kể lể vì không hiểu lý do tại sao chồng lại đối xử với mình như vậy. Có người khuyên tôi nên theo dõi các mối quan hệ của chồng, xem anh có lăng nhăng với người đàn bà nào khác không. Có người nói tôi nên hỏi thẳng chồng để biết được tình cảm trong lòng anh. Người thì nói, chồng tôi bị bệnh hoặc bị bất lực, yếu sinh lý. Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng, tôi quyết định theo dõi chồng để biết ngọn ngành.

Nơi chồng đến không phải nhà nghỉ, không phải khách sạn, chồng cũng chẳng đi cùng với cô gái nào khác. Đó chính là bệnh viện tư, khám bệnh bất lực cho đàn ông. Giờ thì tôi đã hiểu cái lý do chồng lạnh nhạt với tôi như thế suốt 2 năm làm vợ chồng. Tôi tìm gặp bác sĩ của chồng, người ta cũng ngại nói cho tôi vì được bệnh nhân yêu cầu giữ bí mật. Nhưng tôi biết, chồng tôi bệnh nặng.

Có thể các bạn không tin, nhưng 2 năm nay, tôi vẫn còn là con gái. Người có chồng 2 năm mà vẫn trong trắng, thật là khó có thể. Gia đình, bạn bè thúc giục chuyện sinh con đẻ cái, nhiều người hỏi, khiến tôi cảm thấy chạnh lòng. Tôi ngày đêm lo tìm phương thuốc chữa cho chồng, cố gắng tạo cho chồng cảm giác khi bên tôi nhưng tôi không dám khẳng định rằng, chuyện có tác dụng hay không.

Lúc này đây tôi sống rất mơ hồ, không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không. Bỏ chồng thì mang tiếng phụ bạc, bất nghĩa, nhưng cứ sống mãi thế này, thì cuộc đời tôi cũng héo mòn mà chết già mất thôi. Sự cố gắng của tôi liệu có được đền đáp, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ