Quần áo

Quần áo

24 thg 11, 2011

Chồng tôi 'tòm tem' với... bé gái 15 tuổi

Tôi điếng người khi phát hiện mối quan hệ bất chính của chồng và Hương Hương, cô bé 15 tuổi cạnh nhà. Khi chuyện vỡ lở, người nhà Hương Hương dọa giết ông chồng trăng hoa của tôi.

Năm 2000, tôi nghe hàng xóm bàn tán về một bé gái tên Hương Hương từ ngoại tỉnh chuyển tới. Lời nói, hành động của cô bé rất suồng sã, thoải mái động chân động tay với đàn ông hàng xóm. Lúc đó, tôi cảm thấy nực cười, cho rằng mọi người có ý “ma cũ bắt nạt ma mới”. Sau đó ít lâu, gia đình Hương Hương chuyển tới gần nhà chúng tôi. Tôi khi ấy rất vô tư tiếp đón Hương Hương tới chơi với con gái 9 tuổi và con trai ba tháng tuổi của mình. Có lúc, tôi vô tư ngủ trưa cùng con, để mặc Hương Hương và chồng ngồi xem phim ngoài sofa. Thậm chí, nhiều tối, cô bé còn hồn nhiên nán lại nhà tôi dù đã hơn 21h


Ban đầu, tôi không hề nghi ngờ mối quan hệ bất chính của hai người vì nghĩ Hương Hương chỉ là một cô bé và đặt hết niềm tin vào chồng. Anh xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo, sớm phải lăn lộn kiếm sống. Chúng tôi đến với nhau bằng tình cảm mộc mạc, chân thành. Dù cuộc sống không quá mỹ mãn nhưng cũng êm đềm, đầm ấm.

Có vài lần, dù đã quá khuya, anh vẫn không về nhà với lý do tụ tập bạn bè chơi mạt chược. Nhưng lâu dần, tôi bỗng thấy nghi ngờ. Trong phút suy tư, tôi chợt nghĩ tới Hương Hương và những lời dị nghị bấy lâu của hàng xóm.

“Có phải anh và Hương Hương quan hệ bất chính?”, tôi hỏi thẳng chồng. Anh cũng gay gắt phản ứng lại: “Quan hệ gì? Chúng tôi chơi mạt chược, cô bé đứng bên cạnh”. Có lần, tôi tới tận nơi để xác nhận thực hư. Quả thật, Hương Hương luôn đứng cạnh chồng tôi, tay xoa xoa vào đầu anh, cười cợt đáng ghét, dáng vẻ rất thân mật. Uất ức vì chứng kiến cảnh tượng “chướng tai, gai mắt” đó, tôi tiếp tục truy hỏi chồng, nhưng anh vẫn một mực phủ nhận.

Một tối, tôi bám theo thì trông thấy anh đi về hướng nhà Hương Hương. Gia đình đó có bốn chị em gái, Hương Hương là con thứ ba. Cha mẹ đều không có nền tảng văn hóa nên ít dạy bảo con cái. Hành động của cả bốn đứa trẻ đều rất suồng sã, phóng khoáng. Hương Hương ở riêng trong một căn phòng. Tôi nhẹ nhàng đứng đợi ngoài cửa và nghe thấy tiếng cười nói tình tứ bên trong. Dù lửa lòng cuồn cuộn, tôi vẫn kiên nhẫn đợi cho tới khi chồng mình thò mặt ra ngoài. Lúc đó, anh không còn lời nào chối cãi.

Về tới nhà, chồng tôi liên miệng cầu xin tha thứ, van nài tôi không làm bung bét mọi chuyện. Dáng vẻ lo lắng tột độ của anh khiến tôi sực tỉnh. Gia đình Hương Hương vốn có quan hệ với hội anh chị từ vùng khác chuyển tới. Người dân quanh vùng đều không muốn dính vào họ. Nếu nhỡ sự việc vỡ lở, người chịu thiệt là chúng tôi. Ngoái nhìn con trai mới tròn vài tháng tuổi, lòng tôi lại mềm rũ. Thôi thì đành tha thứ cho kẻ trăng hoa…

Từ đó, anh thề thốt không tìm gặp Hương Hương. Nhưng cô gái trẻ vẫn chủ động tới nhà tôi, còn to gan tuyên bố: “Trước đây, em còn sợ chị, nhưng giờ chị đã tường tận mọi chuyện, em càng thấy tự tin để công khai quan hệ”. Cô ta còn dọa, nếu chồng tôi không nối lại tình cảm, mọi chuyện sẽ trở thành bi kịch khi bố mẹ cô ta biết rõ. Bị uy hiếp tinh thần, gã chồng của tôi lại lao vào quan hệ bệnh hoạn với Hương Hương.


Quá bức xúc, tôi tìm tới Hương Hương để làm rõ mọi chuyện: “Em là một đứa trẻ, đừng tiếp tục hành hạ anh ấy. Em không sợ sẽ mắc tội cả đời sao?”. Đáp lại tôi là những tiếng la hét hiếu thắng của Hương Hương. Tôi không trách cô bé, vì nó còn quá nhỏ. Nhưng dù sao chồng tôi đã là người đàn ông trưởng thành, lại mù quáng chìm vào thứ tình cảm ngoài luồng này thì thật đáng trách.

Không thể kìm nén nỗi uất ức, tôi cầu cứu chủ nhiệm hội phụ nữ thôn, nhờ bà tới khuyên nhủ Hương Hương. Ai ngờ đâu, sự việc vỡ lở, cha Hương Hương cùng vài họ hàng chú bác nổi xung, dọa giết chồng tôi. Chúng tôi vô cùng hoang mang lo lắng. Gia đình trở thành địa ngục bởi những trận cãi vã liên miên của hai vợ chồng. Nhưng nghĩ tới tính mạng anh đang bị đe dọa, tôi đành khuyên anh bỏ trốn. Nhờ sự giúp đỡ của mẹ nuôi, chồng tôi tới Vân Nam, còn tôi bỏ lại ruộng vườn, nhà cửa, ôm con về quê ngoại.

Hơn một năm sau, vì muốn ngó ngàng tới vài mẫu ruộng, tôi lại đưa hai con trở về. Tôi về tới cổng đã có người tới đòi nợ, ló mặt ra ngoài thì bị làng xóm mỉa mai trách móc là kẻ tanh lòng, bức chồng tới mức không nhà không cửa nương thân. Tội nhất là con trai tôi, thường xuyên bị bọn trẻ dọa nạt, đánh đập. Con gái thì bị ức hiếp khi tới trường. Mấy mẫu ruộng cũng bị chiếm dụng. Thật không khác nào địa ngục…

Để duy trì cuộc sống, tôi đành tìm tới Chủ nhiệm Hội phụ nữ nông trường, bộc bạch nỗi khổ trong lòng. Bà dốc sạch 50 NDT (tương đương 160.000 đồng) cho tôi. Sau đó, công đoàn nông trường còn quyên tặng cho ba mẹ con 200 NDT tiền sinh hoạt phí và tạo điều kiện cho tôi có ít đất trồng đậu.

Mỗi lần tìm tới nhà mẹ nuôi của chồng, nhờ bà gửi thư để anh gom góp chút tiền mang về cho vợ con, bà đều từ chối. Họa hoằn mỗi năm, chồng tôi mới gửi về khoảng 200 - 300 NDT (tương đương 600.000 – 960.000 đồng). Tiền học phí của con cái đều một tay tôi lăn lóc kiếm về mà vẫn không đủ. Mẹ nuôi của anh thì luôn miệng trách mắng tôi, coi tôi là kẻ tội đồ gây ra tấn bi kịch. Nhưng vì hai đứa con, tôi có thể nhẫn nhịn mọi chuyện. Cuộc sống mưu sinh vất vả khiến tôi dần chai sạn cảm xúc, ít có thời gian khóc lóc sầu bi. Tâm nguyện lớn nhất của tôi là nuôi hai đứa trẻ thành người.


Mùa hè năm 2004, khi con trai tròn 3 tuổi, tôi nhận được thư của chồng, muốn tôi đem hai đứa tới Vân Nam vì nhớ bọn trẻ. Khấp khởi mừng thầm, ba mẹ con tôi tay xách nách mang lên đường. Nhưng vừa bước chân tới cửa, tôi lại điếng người khi nhìn thấy một người phụ nữ và một bé gái đang ở trong nhà. Chồng tôi nhanh ý giới thiệu đó là chủ nhà. Nhưng tối hôm đó, người phụ nữ kia thẳng thắn tiết lộ đã cùng chồng tôi thuê một phòng trọ, sống hạnh phúc với nhau suốt thời gian qua.

Tôi phát điên, hét lớn vào mặt người đàn bà ấy: “Cô có biết vì sao anh ta bỏ nhà tới đây làm thuê không?”. “Chẳng phải vì cô có người đàn ông khác, bị anh ấy phát hiện, nên mới chia tay?”, cô ta thản nhiên đáp lại. Nghe những lời ấy, lòng tôi quặn thắt.

Nhưng vì muốn níu kéo chút hạnh phúc cho con cái, tôi gặp mặt cả hai người, yêu cầu cô ta rời bỏ chồng mình. Trước mặt tôi lúc này không phải là cô bé non nớt ý thức mà là một phụ nữ vô liêm sỉ. Người đàn bà trơ trẽn tỏ ra cứng đầu, thậm chí tuyên bố họ sắp kết hôn. Tôi dồn dập căn vặn chồng, hắn mạnh miệng đổ lỗi: “Chính cô đã bức tôi tới bước đường cùng. Tôi có người đàn bà khác bên cạnh thì đã sao? Cô đừng hòng ly dị tôi!”.

Lần gặp gỡ ấy, tôi ra đi với lòng mừng vui hân hoan, trở về với nỗi hận thù, uất ức nhưng lòng tự nhủ lòng vẫn phải gắng gượng sống vì hai con. Để thoát khỏi thảm cảnh, tôi cho con gái học nghề thay vì tiếp tục theo đuổi cấp phổ thông. Con bé hận tôi một thời gian, nhưng sau khi tốt nghiệp và nhanh chóng có một công việc ổn định, nó hiểu được nỗi lòng của người mẹ, nên hết mực chăm sóc tôi.

Đã 10 năm trôi qua, người làng cũng không còn nhìn tôi với con mắt khinh miệt. Họ tỏ ra cảm thông, thương xót cho thân phận khốn khổ của ba mẹ con. Tháng 10/2008, tôi ép anh ta làm thủ tục ly hôn. Theo quy định của pháp luật, toàn bộ số nợ nần do anh ta gánh vác, con cái do tôi chăm sóc, căn nhà cũng thuộc về tôi. Ruộng vườn đều đứng tên con trai. Nhưng đội siết nợ đã chiếm hết ruộng vườn.

Điều phũ phàng là sau khi trở về nhà, anh ta luôn miệng tuyên bố đã gửi cho tôi hàng chục nghìn NDT, khiến đội siết nợ cứ đeo bám tôi như “đỉa đói”. Hiểu rằng cuộc đời còn nhiều chông gai, nhưng ruồng bỏ được người chồng bội bạc, bất nhân đó cũng khiến vết thương lòng trong tôi nguôi ngoai phần nào. Tôi vẫn sẽ gắng gượng, gắng gượng tới khi hai con thực sự khôn lớn, trưởng thành để bù đắp những khổ đau, mất mát mà tôi phải chịu đựng suốt những năm tháng qua

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ