Quần áo

Quần áo

13 thg 10, 2011

Stress vì bố chồng

Mai vốn dĩ nấu ăn không tồi, mà cô có thấy chồng và mẹ chồng không hề kêu ca về món ăn mình nấu, vậy mà vẫn không hề đạt tiêu chuẩn với bố chồng cô

Ngày mới về làm dâu Mai thấy mình thật là may mắn khi có được một người mẹ chồng rất hiền lành, ít nói, như vậy phần nào tránh được cảnh mẹ chồng nàng dâu xích mích. Nhưng cô lại thất vọng khi nhận ra bố chồng cô lại là một người vô cùng khó tính, lắm lời.

Nhà chồng Mai có 3 anh em, chồng cô là con trưởng nên đương nhiên ông bà ở với vợ chồng cô. Ngày chưa có con nhỏ thì xem ra mối quan hệ bố chồng, nàng dâu vẫn còn êm đẹp, Mai vẫn còn có thể bấm bụng chịu nhịn bố chồng những chuyện lặt vặt như: Ông luôn miệng chê cô nấu ăn không ngon, mặc dù 3 bữa ăn trong ngày cô đã cố gắng đổi món, chế biến sao cho phù hợp với người già, lại mắc bệnh huyết áp cao như bố mẹ chồng cô. Mai nấu món canh cá rô nấu rau cải thì ông lại kêu nấu với canh mồng tơi ngon hơn, thịt kho tàu Mai kho với nước dừa thì bố chồng cô lại kêu “sao mà lờ lợ khó ăn”.

Mai vốn dĩ nấu ăn không tồi, mà cô có thấy chồng và mẹ chồng không hề kêu ca về món ăn mình nấu, vậy mà vẫn không hề đạt tiêu chuẩn với bố chồng cô.

Mai dò hỏi mẹ chồng xem mình nấu ăn thế nào, bà nói cô nấu rất dễ ăn, cả chồng cô cũng nhận xét như vậy. Nhưng tại sao bố bữa nào cũng phải chê một món gì đó trong bữa ăn mà cô nấu hàng ngày?

Suy nghĩ mãi, Mai viện cớ bận việc cơ quan vài ngày nên về muộn, không nấu nướng được, mẹ chồng sẽ đảm nhiệm công việc bếp núc. Tuy không dám chê, nhưng Mai thấy mẹ chồng nấu ăn rất dở, vậy mà ông không kêu ca gì cả. Rất ấm ức, Mai than phiền với chồng:

- Bữa nào em nấu ăn bố cũng phải chê, làm hết cả hứng thú nấu nướng. Mà em vẫn thấy bố ăn rất ngon lành đấy thôi!

Chồng cô an ủi:

- Kệ bố, tính bố vậy mà, em để ý làm gì.

Tuy chồng Mai nói vậy, nhưng cô làm sao mà không thể ấm ức được khi bữa nào bắt đầu ngồi vào mâm ăn cơm, cô cũng phải nghe cái điệp khúc món này thế nọ, món này thế kia, khiến nhiều hôm cô chẳng muốn ăn cơm nữa.

Mai dọn dẹp nhà cửa kỹ càng cỡ nào, ông cũng tìm ra được chỗ chưa ưng ý để chê chưa gọn gàng. Chưa hết, ông luôn có ý trách Mai không khuyên bảo được chồng cai thuốc lá, rồi không biết cách chăm sóc chồng, để anh cứ gầy mãi không béo nên được chút nào từ ngày lấy vợ.

Mọi lỗi đó đâu phải do Mai, cô đã nhiều lần khuyên bảo chồng bỏ thuốc, nhưng anh không nghe, cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi đâu vẫn đóng đấy. Động viên anh ăn nhiều cơm thì anh kêu bụng chỉ chứa được có vậy, làm sao mà ăn được nhiều hơn? Vậy thì Mai đành bó tay chưa tìm ra được biện pháp nào, nên khi có cơ hội là ông lại bóng gió trách Mai.

Mâu thuẫn giữa cô và bố chồng càng trở nên nhiều hơn khi Mai sinh con. Bốn tháng trời ở cữ, đầu óc Mai như muốn nổ tung vì không chịu được thói nhiều lời của bố chồng. Cô rất nhiều sữa, nhưng nhiều lúc bé chỉ quấy khóc mà không muốn bú, ông lại kêu ca với mẹ chồng cô rằng:

- Chắc mẹ nó không đủ sữa cho bú, nên con nó mới khóc vậy chứ?

Mai nghe thấy mà như muốn phát điên, cô thanh minh luôn:

- Sữa về nhiều lắm mà nó có chịu bú đâu, trẻ con khóc dạ đề mà bố.

Ông vẫn tiếp tục cằn nhằn gì đó với 2 mẹ con cô, nhưng mải dỗ con khóc nên Mai cũng không nghe rõ.

Bé hay khóc đêm, một mình Mai dỗ dành con, cô không dám làm phiền bố mẹ chồng, sợ ông bà tuổi cao không có sức chịu đựng. Chồng Mai thì hay đi công tác, chẳng đỡ đần được gì nhiều. Thức đêm nhiều cộng với việc luôn phải nghe bố chồng nói này nọ, bất cứ việc gì từ lớn đến nhỏ khi Mai chăm sóc con ông đều có thể nói được khiến Mai gầy rộc đi sau 4 tháng ở cữ trông con.

Thế nhưng mỗi khi có khách đến chơi nhà, ông đều than phiền từ ngày có cháu nhỏ, ông thường xuyên bị mất ngủ vì cháu quấy khóc. Mai nghe thấy thế mà càng thêm phiền muộn, stress vì bố chồng hơn.

Mai nghĩ ít nữa con lớn, việc chăm sóc và dạy dỗ con càng phức tạp hơn, không biết liệu đến lúc đó cô còn có thể chịu đựng được sự can thiệp quá mức của bố chồng vào mọi việc của vợ chồng cô nữa hay không?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ