Quần áo

Quần áo

12 thg 10, 2011

Tôi đã chinh phục em bằng tình vụ lợi!

Tôi là một thằng đàn ông tồi tệ, nhẫn tâm và không xứng đáng với tình yêu cao thượng em dành cho tôi. Tôi đã chinh phục em bằng tình vụ lợi!

Tôi quen em qua sự giới thiệu của một người bạn học phổ thông. Em không xinh đẹp nhưng giọng nói của em rất truyền cảm. Ngay lần đầu tiên gặp mặt tôi đã đọc được từ ánh mắt của em rằng em rất thích tôi. Mặc dù không có một chút ấn tượng nào với em cả nhưng tôi vẫn lên kế hoạch tán tỉnh em.

Để tránh bạn bè nhìn thấy tôi có một người bạn gái xấu xí nên tôi lên kế hoạch hẹn em ở những quán cafe xa trung tâm. Sau vài lần uống nước cùng em, tôi đã ngỏ lời yêu em. Để em tin rằng tình yêu của tôi dành cho em là thật tôi giả vờ đặt nụ hôn lên môi em nhưng em đã từ chối, tôi chỉ kịp vòng tay ôm em mà thôi.

Chắc ở cái tuổi cuối đầu hai nên em đã chín chắn hơn những cô gái mới lớn mà tôi quen biết. Tôi đã từng ăn bạt tai khi hôn ai đó mà họ không muốn nhưng em thì không, em từ chối nhưng vẫn nhẹ nhàng nói “Em xin lỗi”. Em đã làm cho lòng kiêu hãnh của tôi bị tổn thương, chẳng lẽ tôi mà không chinh phục được em xấu xí này sao?

Để em tin tưởng, tôi lại vẽ ra cảnh cuộc sống của hai đứa sau này. Tôi dẫn em đi gặp một số bạn bè, thậm chí tôi còn dẫn em về gặp mẹ tôi nữa. Tôi đã làm mọi thủ đoạn để em tin rằng tình cảm tôi dành cho em là thật. Mặc dù không muốn nhưng khi vào vai diễn rồi thì tôi cũng muốn diễn cho thật đạt nên mỗi lần chia tay em trước cổng nhà em tôi đều đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy. Tôi làm cho em ngất ngây trong men tình.

Tôi bắt đầu đòi hỏi em nhưng bị em từ chối một cách thẳng thắn. Em tuyên bố chỉ dành cái đó cho người nào là chồng của em. Mặc dù chưa có vợ nhưng tôi là người đàn ông từng trải nên những lần hôn em tôi đã kích thích em bằng những kinh nghiệm từng có nhưng tôi vẫn không hạ gục được em, tôi bắt đầu thấy chán em.

Tôi hay gắt gỏng với em những lần em hỏi han hay quan tâm tôi, tôi thưa dần những cuộc gọi, những tin nhắn với em. Chắc em cũng cảm nhận được sự nhạt dần của tôi nên em quan tâm tôi nhiều hơn. Tôi lại nhắm sang mục đích khác ở em. Em làm việc cho một công ty lớn, mặc dù em không nói nhưng tôi biết lương của em nhiều gấp đôi lương của tôi.

Một thằng con trai mà mượn tiền con gái thì tôi thấy thấp hèn quá vả lại em cũng thẳng thẳn với tôi là không muốn liên quan đến tiền bạc trong thời gian yêu nhau. Thế nên tôi đã lên kế hoạch bảo với em rằng tôi đi công tác đột xuất không mang theo tiền và nhờ em chuyển tiền vào tài khoản và nạp tiền điện thoại cho tôi. Đương nhiên sau vài ngày “công tác” về tôi đã không mảy may đến khoản nợ đó. Hình như em cũng ngại không hỏi nên tôi phớt lờ luôn. Và tất nhiên là cũng có những lần sau như thế nhưng trong hoàn cảnh khác.

Tôi vui vẻ với em trở lại. Em quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi, nấu cho tôi ăn những món mà tôi thích. Phải nói rằng em nấu ăn rất ngon, ăn cơm em nấu về nhà tôi không còn muốn ăn cơm mẹ nấu nữa. Tôi cứ bình thản ghé nhà em ăn cơm thường xuyên. Em xa quê lập nghiệp ở cùng với mấy đứa em và mấy người cháu cùng quê nên tôi chẳng thấy e ngại khi thường xuyên xuất hiện ở nhà em ăn cơm rồi về nhà ngủ với mẹ. Tôi cứ vô tư đón nhận mọi thứ em dành cho tôi và coi đó là trách nhiệm của một người như em phải làm.

Tôi cũng xa quê lập nghiệp như em nhưng tôi chẳng có gì. Tôi và mẹ thuê một căn nhà đang chờ bán ở trung tâm thành phố nhưng tôi gạt em là nhà của tôi. Tôi bắt đầu nhắm đến ngôi nhà của em đang ở và tôi hướng về em một cái khác ngoài tình yêu và sắc đẹp. Thời gian cứ trôi đi em vẫn là một người quan tâm, chăm sóc tôi như thế. Những lần tôi thấy chán em không muốn gặp là tôi bảo tôi đi công tác, em lại vội vàng đi sắm cho tôi đủ thứ vật dụng cá nhân: dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, khăn… Cái gì em mua mà tôi không hài lòng thì lập tức em đổi cái khác. Cứ như thế những thứ em mua tôi dùng không hết vứt đầy ở tủ.

Một hôm tôi hỏi em về vấn đề tài chính của em. Em bảo, em không có gì ngoài chiếc xe SCR mà em đi làm hàng ngày. Tiền bạc em làm nhiều nhưng em lo cho ba mẹ, em út và phụ các anh chị ở quê cho cháu học hành. Ngôi nhà của em đang ở là của anh trai đang làm việc ở Hà Nội. Nghe xong tôi cảm giác chán em vô cùng và tôi bắt đầu rời xa em.

Tôi nói với em rằng tôi phải đi công tác ở xa chưa biết mấy tháng mới về nên tôi không ghé thăm em được. Tôi hững hờ với những tin nhắn và cuộc gọi của em. Tôi quát nạt em sao gọi tôi lúc tôi đang làm việc, tôi bảo bận khi em hỏi sao không trả lời tin nhắn. Tôi than mệt phải đi ngủ khi em gọi hay nhắn vào buổi tối. Tôi làm mọi cách để em buông tôi. Không phải chờ đợi lâu, em đã nhắn tin bảo rằng “giải thoát” cho tôi nếu như tôi không còn thương em nữa. Tôi như người vừa trúng xổ số độc đắc, tôi đồng ý ngay.

Một tháng sau, tôi đã quyết định cưới vợ. Em biết chuyện đã đến gặp mẹ tôi trước sự ngỡ ngàng của tôi. Nhưng em đã làm một điều ngoài sức tưởng tượng của tôi. Em chỉ xin lỗi đã làm phiền mẹ tôi trong thời gian qua và cảm ơn bà đã yêu quý em. Khi em nói chuyện với mẹ tôi xong, tôi mời em đi uống nước. Em vẫn nhẹ nhàng bảo tôi nhớ chăm sóc vợ con chu đáo và sống hạnh phúc. Em đứng dậy ra đi trước sự ngỡ ngàng của tôi...

Tôi là một thằng đàn ông chưa bao giờ biết ân hận và áy náy về bất cứ điều gì thế mà khi nghĩ tới những ngày chinh phục em, tôi thấy mình quá tồi tệ, nhẫn tâm và không xứng đáng với tình yêu cao thượng em dành cho tôi.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ