Chỉ lấy gái còn trinh, tôi có ế vợ?
Từ ngày biết đến hai chữ tình yêu nam nữ, tôi bắt đầu tìm hiểu về tình yêu cũng như tất cả vấn đề liên quan đến tình yêu, trong đó có trinh tiế
Tôi năm nay đã 29 tuổi. Tôi vẫn sống độc thân. Nhiều người cho rằng tôi quá kén chọn, chỉ có tôi mới biết tôi thực sự cần một người phụ nữ vẫn còn trinh tiết, hình thức hay học thức không quá quan trọng. Vì coi trọng điều đó nên thấy một bài báo hay một tranh luận nào liên quan đến chuyện trinh tiết là tôi đọc ngấu nghiến.
Tôi luôn cho rằng mình là một thằng đàn ông đứng đắn nên người vợ của tôi cũng phải là người phụ nữ đoan chính. Ngày còn sinh viên, bạn bè của tôi ai cũng có người yêu và chuyện họ là con ong đã tỏ đường đi, lối về của nhau là bình thường.
Thằng bạn thân của tôi tên là Nam. Nam quê ở Hải Phòng. Gia đình Nam có kinh tế khá giả nên chuyện tài chính, nó không bao giờ phải lo, không như tôi sớm sớm đi làm thêm để lo tiền đóng học. Nam thay người yêu như thay quần áo và việc nó làm cho cánh con gái xiêu lòng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Nó có thể tán con gái trên cùng một chuyến xe từ quê lên Hà Nội, một ghế đá trong trường, một lần gặp gỡ nơi thư viện. Đến năm 25 tuổi nó tự hào là mình đã được "thử" với 13 cô gái đều là sinh viên hẳn hoi. Con số nó đưa ra khiến tôi hốt hoảng nhưng với mấy thằng bạn cùng trang lứa với tôi điều này hết sức bình thường. Với chúng nó, ngoài người yêu ra thì cũng qua lại thêm vài ba người.
Tôi thấy ghét bọn chúng. Vì những thằng đàn ông như chúng mà ước muốn có một người vợ còn trong trắng của tôi ngày càng mong manh.
Khi ra trường, bạn bè mỗi đứa một nơi. Tôi sống cùng với em trai họ của tôi. Tuy kém tôi đến 6 tuổi nhưng nó cũng là thằng đào hoa. Mới học năm thứ 2 đại học nhưng giá nhà nghỉ ở khu vực nào nó nắm rõ nhưng người nằm vùng ở đó. Nhiều lần nó thừa nhận chuyện nó đưa người yêu đi "nghỉ trưa" là thường xuyên.
Gần 30 tuổi đầu tôi vẫn muốn tìm cho mình một người con gái thực sự. Họ sinh ra là để dành cho tôi chứ không phải là dành cho những kẻ cả thèm chóng chán.
Một lần người bạn học của tôi giới thiệu cho tôi cô bạn làm cùng cơ quan với nó. Nhìn cô bé cũng rất giản dị, ngoan ngoãn nên tôi cũng thấy thích thích. Nhiều lần chúng tôi có hẹn hò, đi chơi riêng. Cô ấy 26 tuổi nên muốn tìm một người yêu để lấy làm chồng.
Tôi không ngần ngại hỏi cô ấy chuyện trinh tiết và người yêu cũ của cô ấy. Không dấu diếm tôi, cô ấy tâm sự hết với tôi về quá khứ của mình cũng như chuyện cô ấy đã trao thân cho người yêu đầu. Hai người rất yêu nhau nhưng bị gia đình phản đối nên họ chia tay nhau. Vừa nghe câu chuyện đó, tai tôi ù lên. Trong lòng tôi thoáng nghĩ rằng tôi cần chia tay với cô ấy ngay vì cô ấy không phải là người thực sự dành cho tôi.
Vài tháng sau, tôi tiếp tục hẹn hò với một cô gái khác tên là Luyến. Luyến mới ra trường, là một cô gái rất cá tính. Tôi không biết mình có thích cô ấy thực không hay chỉ là muốn thăm dò cô ấy đã trao thân cho người nào chưa. Nhưng kết quả, Luyến cũng như người con gái trước. Họ đều gửi gắm cho người yêu đầu.
Tôi bắt đầu không còn tin vào chuyện tình yêu và chắc chắn tôi phải lấy người phụ nữ trong trắng về làm vợ. Mặc kệ ai cười thế nào, không lấy được vợ thì thôi nhưng lấy phải ra lấy.
Một năm sau, xóm trọ của tôi có một cô bé sinh viên năm thứ nhất đến ở trọ. Bình (tên cô gái) khá xinh và tính cách gọn gàng. Ban đầu tôi chỉ sang làm quen trò chuyện cho bớt buồn mỗi khi đi làm về. Lâu dần chúng tôi có cảm tình với nhau. Trong thâm tâm tôi nghĩ Bình sẽ là người con gái của đời tôi. Em còn trẻ, mới ra Hà Nội và va vấp ở đời em chưa hề trải qua.
Một lần rủ Bình đến nhà đứa bạn ở Gia Lâm chơi. Bạn bè tôi ngạc nhiên vì tôi "chăm" được một 9X. Trong lúc uống rượu, bạn bè tôi trêu "chưa chắc đã là hàng zin, những thằng có suy nghĩ như tôi nhiều khả năng phải đi đổ vỏ lắm".
Lúc trên đường về nhà, tôi cay lời bạn bè nói nên tôi nghĩ ra cách chở em vào nhà nghỉ. Tôi sẽ kiểm chứng. Nếu em vẫn là con gái thì tôi sẽ có trách nhiệm với em, chắc chắn em sẽ là vợ tôi.
Tôi ngạc nhiên khi chở em vào nhà nghỉ mà em không phản ứng gì. Thái độ của em càng khiến tôi thất vọng và ý muốn kiểm chứng em bằng được. Em đã không kháng cự lại.
Lần đầu tiên của một thằng con trai gần 30 tuổi như tôi lại thất vọng tràn trề. Bình không như tôi nghĩ, em không còn trong trắng như tâm hồn của em. Tâm hồn trong trắng thì sao chứ, tôi không thế chấp nhận một người con gái đã thuộc về người đàn ông khác.
Hôm đó, khi chở em về nhà tôi đã chạy ra quán, ngồi uống rượu. Tôi như muốn phát điên lên. Về đến nhà, tôi đóng cửa khóc rưng rưng. Đến sinh viên mới nhập học còn như thế thì lấy đâu ra người con gái cho tôi. Thấy tôi khóc, thằng em tôi đá thêm "ai bảo anh cứ đi tìm những cái không bao giờ có. Anh thích ai thì cứ sống theo bản năng của mình tìm kiếm cái không có làm gì". Nghe nó nói tôi càng thêm điên tiết. "Mày có biết chỉ vì những thằng đàn ông như mày mà tao không lấy được vợ không"? Mặt nó tỉnh queo không nói gì.
Từ ngày hôm sau, tôi tìm cách tránh mặt Bình cũng như mọi cuộc gọi của em. Tôi thực sự đau khổ và thất vọng về con gái. Vì sao những thằng đàn ông chân chính như tôi lại phải chịu hậu quả của những người sống gấp. Tôi nghĩ rằng thà ở vậy chứ không thể lấy một người con gái không trong trắng.
Một lần rủ Bình đến nhà đứa bạn ở Gia Lâm chơi. Bạn bè tôi ngạc nhiên vì tôi "chăm" được một 9X. Trong lúc uống rượu, bạn bè tôi trêu "chưa chắc đã là hàng zin, những thằng có suy nghĩ như tôi nhiều khả năng phải đi đổ vỏ lắm".
Lúc trên đường về nhà, tôi cay lời bạn bè nói nên tôi nghĩ ra cách chở em vào nhà nghỉ. Tôi sẽ kiểm chứng. Nếu em vẫn là con gái thì tôi sẽ có trách nhiệm với em, chắc chắn em sẽ là vợ tôi.
Tôi ngạc nhiên khi chở em vào nhà nghỉ mà em không phản ứng gì. Thái độ của em càng khiến tôi thất vọng và ý muốn kiểm chứng em bằng được. Em đã không kháng cự lại.
Lần đầu tiên của một thằng con trai gần 30 tuổi như tôi lại thất vọng tràn trề. Bình không như tôi nghĩ, em không còn trong trắng như tâm hồn của em. Tâm hồn trong trắng thì sao chứ, tôi không thế chấp nhận một người con gái đã thuộc về người đàn ông khác.
Hôm đó, khi chở em về nhà tôi đã chạy ra quán, ngồi uống rượu. Tôi như muốn phát điên lên. Về đến nhà, tôi đóng cửa khóc rưng rưng. Đến sinh viên mới nhập học còn như thế thì lấy đâu ra người con gái cho tôi. Thấy tôi khóc, thằng em tôi đá thêm "ai bảo anh cứ đi tìm những cái không bao giờ có. Anh thích ai thì cứ sống theo bản năng của mình tìm kiếm cái không có làm gì". Nghe nó nói tôi càng thêm điên tiết. "Mày có biết chỉ vì những thằng đàn ông như mày mà tao không lấy được vợ không"? Mặt nó tỉnh queo không nói gì.
Từ ngày hôm sau, tôi tìm cách tránh mặt Bình cũng như mọi cuộc gọi của em. Tôi thực sự đau khổ và thất vọng về con gái. Vì sao những thằng đàn ông chân chính như tôi lại phải chịu hậu quả của những người sống gấp. Tôi nghĩ rằng thà ở vậy chứ không thể lấy một người con gái không trong trắng.
Nguyễn Hiển (Hà Nội)
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ