Quần áo

Quần áo

8 thg 9, 2011

Tôi đã trở thành đứa con bất hiếu với cha mẹ mình

Anh ta đã lấy hết của tôi tất cả. Tôi đã trở thành đứa con bất hiếu với cha mẹ mình vì kẻ tệ bạc này.

Tôi quá đau và cay cú, nhưng hơn hết tôi đã quá sức chịu đựng và có lẽ sắp phát điên. Tôi, một cán bộ công chức đàng hoàng, gia đình có điều kiện và có giáo dục đàng hoàng, vậy mà bỗng chốc tôi trở thành đứa con bất hiếu chỉ vì anh. Tôi phải làm sao đây?

Anh và tôi tình cờ gặp nhau rồi yêu nhau! Ban đầu chúng tôi vấp phải sự phản đối của gia đình anh ấy. Nhưng sau đó mọi chuyện khá hơn, chúng tôi được hai bên gia đình đồng ý và làm lễ dạm hỏi đàng hoàng. Chẳng có gì nghi ngờ về chuyện của chúng tôi. Chỉ tiếc là tôi đã quá ngu muội và tin vào tình yêu của mình, bỗng chốc tôi chẳng còn lối nào để quay lại nữa!


Bình thường anh ấy là một người vui vẻ, vô tư. Nhưng sau một tai nạn, anh bị thương nhẹ ở đầu, và từ đó anh trở nên khó tính khác thường, hay cáu bẳn và tâm tính khác lạ lắm. Tôi cũng thấy lạ nhưng gia đình anh nói đã kiểm tra và không có gì khác thường. Cũng nhờ tai nạn đó mà gia đình anh tin tưởng và cho phép chúng tôi yêu nhau, lấy nhau. Bạn bè, đồng nghiệp của cả hai đứa đều biết và mừng cho chúng tôi.

Gia đình tôi rất quý anh, đặc biệt là mẹ tôi vì em trai tôi làm việc ở xa nhà nên bà đã dồn nhiều tình thương cho anh. Anh ấy thiếu thốn điều gì mẹ đều lo lắng cho hết.

Yêu anh ấy tôi chẳng có chút nào vui vẻ, có những lúc anh rất tốt nhưng có những lúc thật quá đáng, thậm chí là không thể nào chấp nhận được. Không chỉ với tôi mà với cả bạn bè đồng nghiệp anh cũng vậy. Tất cả họ đều xa lánh anh. Đến bây giờ gia đình anh vẫn không hề biết gì, nhiều lần tôi bóng gió nói với họ về tình trạng của anh nhưng họ chỉ cười và coi đó là chuyện bình thường.

Công việc của tôi thì bận bịu và bề bộn, dạo gần đây tôi còn gặp quá nhiều chuyện không may về công việc khiến đầu tôi lúc nào cũng trĩu nặng, chẳng muốn nghĩ thêm chuyện gì. Nhưng cuộc đời cứ bắt tôi phải nghĩ và rơi nước mắt. Sau 3 tháng dạm hỏi, gia đình anh tự nhiên phản đối kịch liệt không hiểu vì sao. Anh ở xa nhà 5 tháng mới được về một lần, lần đó anh về để lo chuyện đám cưới nhưng gia đình anh phản đối. Đến bây giờ chúng tôi cũng không biết được lý do hoặc có khi chỉ có tôi là không biết.

Nhưng nếu chỉ có vậy chẳng có gì đáng nói, tôi biết gia đình anh đã có lời lẽ xúc phạm tôi ghê gớm. Gia đình anh thậm chí còn chẳng tôn trọng gia đình tôi, không thèm nói gì với bố mẹ tôi, và họ nói rằng họ chẳng có trách nhiệm gì phải nói lại với gia đình tôi mặc dù đã dạm hỏi. Chúng tôi đặc biệt là tôi cố giấu bố mẹ tôi nhưng không được.

Anh nói với tôi chúng tôi vẫn thế không có gì thay đổi, mặc kệ gia đình anh phản đối. Và tôi tiếp tục nhịn và tin điều đó. Nhưng cách đây hai ngày anh tự nhiên gây chuyện và xúc phạm tôi rất quá đáng, những lời lẽ anh thốt ra không thể chấp nhận được.

Đến bây giờ tôi hoàn toàn trắng tay, mất hết tất cả và cũng chẳng còn danh dự, cái quý giá nhất của đời con gái anh cũng lấy đi của tôi. Thế đấy, tôi không dám nhìn bố mẹ, tôi sợ phải đối mặt, rồi bố mẹ tôi biết chuyện sẽ ra sao? Họ đã ốm mãi mà không dậy được từ khi biết chuyện gia đình anh lật lọng, nếu biết rằng anh cũng là hạng đểu cáng nữa thì họ sẽ thế nào? Tôi đã trở thành đứa con bất hiếu, cầu mong ông trời hãy trừng trị tôi đi. Nếu không có lẽ tôi cũng phát điên thôi!

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ