Quần áo

Quần áo

8 thg 9, 2011

Gửi người đàn ông em đã gọi là chồng



Anh yêu ạ! Vậy là mình lấy nhau đã được tám năm rồi anh nhỉ? Bé Gấu nhà mình cũng đã vào lớp một rồi mà. Em nhớ ngày mình lấy nhau hai vợ chồng mình chẳng có gì, đến nhà còn không có phải đi ở nhà thuê nữa chứ. Nhưng sao em nhớ những ngày đó quá anh ạ! Những ngày mình mới cưới ấy! Hai vợ chồng chui ra chui vào trong cái phòng bé tí, chưa tới 10m vuông, tất cả mọi sinh hoạt của vợ chồng mình đều ở trong ấy, cơm thì lo ăn từng bữa, vậy mà vui anh nhỉ? Ít ra lúc đó vợ chồng mình con có nhau. Ít ra lúc đó ngày nào vợ chồng mình cũng nói chuyện với nhau, căn nhà bé tí nhưng lúc nào cũng ấm hơi người, tràn ngập tiếng cười tiếng nói, tuy cũng có đôi lúc va chạm xích mích nhưng rồi cũng qua anh nhỉ?

Cuộc sống mà có chung đụng là phải có cãi vã, mâu thuẫn thôi, nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời em anh ạ. Em còn nhớ những ngày trời mưa, phòng mình thì bị dột, hai đứa đã phải huy động hết nào là thau, là xô ra để mà hứng nước mưa thế mà vẫn bị ướt lung tung cả, để rồi hai đứa run cầm cập ôm nhau mà ngủ ngồi, nhưng sao giờ nhớ lại em thấy ấm áp quá. Em còn nhớ ngày anh biết tin mình có bé Gấu, em còn nhớ ánh mắt mừng rỡ của anh ngày hôm đó anh ạ! Cả ngày hôm đó anh đã cười không ngớt, gặp ai anh cũng khoe mình sắp được làm bố; ngày hôm đó anh như đứa trẻ nhận được món quà mà nó hằng mơ ước ấy!

Rồi ngày Gấu nhà mình chào đời nữa chứ, ngày ấy anh cứ tất bật chạy ngược chạy xuôi, em thì đau muốn chết nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng anh lúc đó là em lại quên hết đau đớn thôi. Em còn nhớ cái sự lóng ngóng của anh lúc đó nhìn hai bố con em quên hết mệt mỏi, đau đớn anh à! Thời gian ấy sao mà hạnh phúc quá anh ơi, thiếu thốn đủ đường mà sao vẫn ấm áp quá. Những ngày con ốm hai đứa sợ muốn chết, bố mẹ trẻ chẳng có tí kinh nghiệm nào, cứ chạy ngược chạy xuôi hỏi hết nơi này đến nơi khác, nội ngoại thì ở xa chẳng nhờ vả được ai, chỉ có hai đứa bơ vơ giữa thành phố này. Có nhiều lúc muốn bỏ quách mọi thứ mà về quê ở thôi anh nhỉ?

Nhưng rồi mọi việc cũng qua, công việc của anh dần ổn định, em cũng đã tìm được việc làm, bé Gấu nhà mình thì cũng ngoan anh ha! Càng về sau này vợ chồng mình cáng khấm khá hơn, sau năm bảy lần chuyển nhà vợ chồng mình đã có cơ ngơi như ngày hôm nay: một căn nhà rộng rãi, con được học ở ngôi trường tốt nhất của thành phố, anh cũng đã mua được xe riêng mà đủ mọi thứ khác anh ha.

Đầy đủ vật chất đấy nhưng em thấy mình đã đánh mất một điều rồi chồng ơi! Anh có biết đó là gì không anh? Là tình yêu đấy anh ạ! Là sự quan tâm chăm sóc của anh giành cho mẹ con em! Là những ngày anh về với mẹ con em ăn bữa cơm, bữa cơm thiếu thốn nhưng tràn ngập tình yêu và sự ấm áp anh nhỉ. Giờ phần lớn thời gian của anh đã giành cho công việc rồi. Những chuyến công tác xa nhà kéo dái cả nửa tháng, những bữa tối chỉ có em và con ngồi ăn cơm; những đêm em chong đèn ngồi đợi anh mãi đến 2, 3 giờ sáng; những ngày con ốm chỉ có mình em chăm con, ôm con đi bệnh viện; những lần con hỏi em “Mẹ ơi! Sao giờ bố chưa về hả mẹ? Lâu rồi con chẳng gặp bố mẹ ơi! Bố bỏ mẹ con mình rồi hả mẹ?”. Anh à! Những lần đó em chỉ cười mà không dám trả lời con anh ạ! Em phải trả lời thế nào đây khi mà chính em cũng chẳng biết anh đang làm gì và đang ở đâu.

Em biết công việc của anh ngày càng bộn bề, càng kiếm được nhiều tiền thì thời gian của anh giành cho mẹ con em ngày càng ít. Em không cần vậy đâu anh ạ, em và con chỉ cần anh thôi anh ạ. Tiền nhiều để làm gì khi trong nhà thiếu vắng người đàn ông. Tiền nhiều để làm gì khi mà căn nhà càng ngày càng trống vắng. Tiền nhiều để làm gì khi mẹ con em ngày càng xa anh hả anh?

Những cuộc tiếp khách thâu đêm làm áo anh xuất hiện mùi nước hoa lạ, là mùi nước hoa của phụ nữ, rồi những vết son nơi cổ áo. Nhưng em đã nhắm mắt cho qua anh ạ. Em đã viện hết lý do này đến lý do khác để dối lừa chính bản thân mình. Em ngốc quá phải không anh? Ai lại viện lý do giúp chồng mình ngoại tình cơ chứ. Rồi đến một ngày em không thể tự lứa dối bản thân mình hơn nữa. Đó là ngày em phát hiện ra trong máy anh có tin nhắn từ một số lạ, em đã đọc tin nhắn đấy anh ạ. Và em biết nó được gửi từ một người con gái, chắc em không cần nói hơn anh cũng biết phải không anh?

Em đã gọi cho cô ấy anh ạ, chỉ gọi thôi nhưng em không nói gì cả, hình như cô ấy biết em gọi anh ạ, chỉ "a" lên một tiếng rồi tắt máy luôn. Từ lần đó trở đi em thấy anh khác lắm. Nhưng em cũng lặng im cho qua anh ạ. Vợ chồng mình sinh ra và lớn lên đều có đủ cha và mẹ vậy nên em muốn con mình cũng được hưởng cái sự trọn vẹn của một gia định có đủ cả cha và mẹ anh ạ.

Tuần trước cô ấy đã chủ động gọi cho em, và hẹn gặp em anh ạ. Em thật sự rất bối rối. Nhưng em cũng đã nhận lời gặp cô ấy. Em đã chuẩn bị nhiều lắm anh ạ, em đi đến tiệm làm tóc, trang điểm thật nhẹ nhàng nhưng sang trọng, em đã chọn bộ quần áo đẹp nhất, mới nhất.

Cô ấy hẹn em ở một quán cafe sang trọng, theo như lời cô ấy nói thì đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên và nhiều lần nữa, nơi chúng em ngồi cũng là nơi mà cô ấy và anh hay ngồi. Em đau lòng lắm anh ạ, lúc ấy em chỉ muốn tát vào mặt cô ấy thôi, nhưng em không dám anh ạ, em không đủ can đảm, em chỉ ngồi nghe và im lặng thôi. Em không thể làm gì hơn được nữa. Và cô ấy đã đề nghị em hãy rời xa anh, cô ấy nói rằng cô ấy đã mang trong người đứa con của anh, một đứa con trai như anh hằng mơ ước, cô ấy nói em hãy để anh đến bên cô ấy. Bên cô ấy anh mới có thể phát huy được hết năng lực của mình, bên cô ấy anh mới có được những gì anh muốn. Còn em, em chẳng có gì cho anh, em không thể cho anh sự thành công trong sự nghiệp, em không thể cho anh được một đứa con trai, em không có gì để cho anh cả, còn cô ấy thì có tất cả.

Cô ấy nói em cứ suy nghĩ đi, hãy suy nghĩ cho tương lai của anh, hãy để anh đến với người anh yêu, đừng trói buộc anh bằng tờ hôn thú nữa. Cô ấy bảo sẽ đợi câu trả lời của em nữa chứ, em không thể tin nổi anh ơi. Sao mà lại như thế được chứ? Sao mà lại có chuyện như thế xảy ra cơ chứ? Người tình của chồng em lại bảo em hãy rời xa chồng em kia, chuyện trăm năm hiếm có phải không anh?

Em không biết bản thân em nên làm gì. Lúc đó em chỉ muốn tát vào mặt cô ấy cho hả giận, nhưng em không thể làm điều đó, có lẽ bởi lòng tự trọng anh ạ. Mà những điều cô ấy nói cũng đâu có sai, em chẳng thể làm gì cho anh thật mà. Phải chăng em nên rời xa anh như lời cô ấy nói hả anh? Bây giờ em đang rất mệt mỏi anh ạ, em đang sống vì con mình thôi. Có lẽ em sẽ phải ra đi thôi. Hết rồi. Gì cũng được nhưng em không thể chấp nhận sự phản bội trong tình yêu anh ạ. Em không chấp nhận có bất kỳ một hạt sạn nào trong tình yêu của mình cả. Em viết lại những dòng này gửi anh. Chúc anh sẽ hạnh phúc ở gia đình mới. Em sẽ mang con đi thật xa, không để mẹ con em cản trở cuộc sống mới của anh. Em sẽ giữ hình ảnh đẹp nhất của anh ở trong mắt con.

Cuộc sống sau này của mẹ con em thiếu anh nhưng có lẽ sẽ tốt thôi anh ạ, anh không cần phải bận tâm. Em chỉ muốn anh nhớ một điều, anh là người đàn người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn ông cuối cùng trong đời em. Anh mãi là người cha duy nhất của bé Gấu. Ngày hôm nay. Ngồi viết những dòng này, tim em đang chảy máu, nước mặt em đã nuốt ngược vào trong. EM HẬN ANH nhưng EM YÊU ANH...

Em, mẹ bé Gấu

P/S: Câu chuyện này là 100% hư cấu, không có một chi tiết nào thật đâu nha! Đừng có hiểu lầm nha.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ