Quần áo

Quần áo

24 thg 9, 2011

Em đừng ngoan hiền như thế!

Sau một thời gian yêu nhau, những lúc anh muốn “gần gũi” em thì em né tránh. Em không muốn đi quá giới hạn cũng không muốn để cho anh không tôn trọng em.

Lẽ ra anh phải tự hào, phải hãnh diện vì đã có một người yêu ngoan hiền, rồi trở thành một người vợ đảm đang mẫu mực của anh. Lẽ ra, anh phải hét lên với bạn bè rằng, anh đã cưới được một người vợ tuyệt vời, “có một không hai” trên thế giới này. Nhưng anh lại chẳng làm nổi vì bản thân anh cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Trước khi lấy em, anh chẳng bao giờ nghĩ rằng, thật sự vợ anh lại ngoan hiền đến vậy. Anh đã không còn tin tưởng nhiều vào con gái vì xã hội bắt anh phải thế. Nhưng gặp em, anh cũng chỉ yêu em vì em xinh đẹp, lại có học thức. Với anh thế là đủ. Còn cái khác, anh không quan tâm. Cái khác ở đây anh muốn nói là, bản chất, trinh tiết và sự trong sáng. Ở em có cả nhưng anh lại chẳng tin và cũng không cần bận tâm. Với anh, em là quá đủ để anh yêu.

Sau một thời gian yêu nhau, những lúc anh muốn “gần gũi” em thì em né tránh. Em không muốn đi quá giới hạn cũng không muốn để cho anh không tôn trọng em. Em thường nói như vậy. Những lúc ấy, anh lại cười trong lòng rằng, có nhất thiết phải thế không em. Vì con gái thời nay đã khác xưa nhiều rồi, không còn khư khư giữ bản thân mình giống như em nữa. Vả lại, có thế anh cũng chẳng tin em vì anh đâu có quan trọng cái việc ấy. Anh luôn nghĩ, em định lừa anh, thể hiện sự trong sáng với anh để muốn được lấy anh làm chồng chứ gì.

Đúng là cái suy nghĩ nhỏ nhen của anh thật đáng nguyền rủa. Anh thầm nhủ, nếu là vợ anh thì coi như là chấm hết. Nếu thế, chỉ cần anh cưới em là được chứ gì. Tình yêu chưa đủ chín muồi nhưng anh đã xin phép bố mẹ hai bên để cưới em. Gia đình không cho cưới vì anh còn trẻ nhưng anh đã bịa ra lý do rằng em có thai để được lấy anh. Vậy là anh đã vô tình chà đạp lên danh dự của em. Vì với anh, điều đó chẳng có ý nghĩa gì, chẳng có gì to tát. Con gái có thai trước khi cưới là chuyện thường. Nhưng anh lại không biết, em buồn vì câu nói của anh đến vậy.

Vì yêu anh, em vẫn lấy anh. Cuộc sống vợ chồng tưởng chừng như tẻ nhạt nhưng bỗng chốc anh lại thấy mình hạnh phúc vô cùng. Đêm tân hôn, anh mới thực sự phát hiện ra, vợ anh là một cô gái trong trắng. Anh thật tồi tệ vì đã “vơ đũa cả nắm” với em.

Anh sống trong những tháng ngày vui vẻ, yêu em chân thành, không còn nông nổi và hách dịch như những ngày đầu chinh phục em nữa. Sáng sáng, anh được ăn món ăn vợ chuẩn bị. Tối đến, anh lại về nhà ăn cơm cùng vợ. Chưa bao giờ anh thấy mình mẫu mực đến vậy. Chính cái sự ngoan hiền của em làm cho bản thân anh cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Còn em, ngoài giờ đi làm, em luôn chân luôn tay bận rộn với công việc bếp núc vì em thích điều đó. Với mẹ chồng, bố chồng, em thật tế nhị, biết cư xử. Từ việc không ưa em, đến bây giờ, bố mẹ anh lại khen em hết lời, lúc nào cũng tấm tắc. Sự chân thành từ con tim em đã khiến cả nhà anh nể phục.


Sau khi cưới anh mới biết, nhà em quá giàu có. Vậy mà một cô tiểu thư đài các như em lại có thể học được tất cả những món ăn ngon như vậy, dịu dàng đến vậy, không giống những cô nhiều tiền lắm của thời bây giờ.

Anh hạnh phúc vì đã có yêu, được em yêu và tin tưởng. Thằng đàn ông trong anh đã không còn kiêu căng, ngạo mạn và coi thường người khác nữa. Anh yêu em, yêu chính con người em, yêu cái sự chân thành, đảm đang và hiền thục ấy, yêu mãi cho đến khi anh già…

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ