Quần áo

Quần áo

23 thg 9, 2011

Cái tát nhớ đời vào mặt chồng

Nỗi uất nghẹn dâng lên trong lòng cô, cô gần như ngất đi. Máu cam trên mũi cô chảy ra. Cô bưng mặt nhưng chồng cô làm ngơ, coi như không biết.

Vì quá căm phẫn, Liên chạy đến tát vào mặt chồng nhưng anh ta không hề ngần ngại, vênh mặt lên tỏ vẻ rất khiêu khích và buông lời chua chát: ai bảo cô lấy tôi?

Liên cũng chẳng dám trách ai ngoài trách chính bản thân mình. Ai bảo cô không nghe lời mẹ, không nghe lời bạn bè, quyết tâm lấy Nghĩa về làm chồng để giờ đây cô nằm ôm con khóc trong đau đớn. Đã mấy ngày nay Nghĩa không về nhà. Anh la cà các quán rượu và lao và cờ bạc. “Không biết ngoài kia anh có bao nhiêu người đàn bà nữa”, Liên thầm nghĩ. Chỉ thế thôi cũng đủ làm tim cô đau đớn, rụng rời. Đứa con đang khóc cô cũng chả buồn dỗ dành. Đầu óc cô lúc này không còn tâm trí nào để nghĩ đến những chuyện khác ngoài chuyện của chồng mình. Cô không biết mình phải làm sao đây khi cuộc hôn nhân này là do cô tự quyết.

Nghĩa là một người tốt tính, cô không phủ nhận điều đó. Nghĩa rất được lòng mọi người mà mối quan hệ của anh rất tốt từ khi cô còn yêu anh. Đến bây giờ cô mới nhận ra, người ta yêu quý chồng cô cũng chỉ vì anh có tiền và rộng rãi. Tất cả các cuộc chơi, anh đều là người chi trả. Liên không khi nào thắc mắc về chuyện đó khi còn yêu nhau mà thậm chí cô còn thấy tự hào với bạn bè mình về điều đó

Ai cũng biết Nghĩa làm ra tiền nhưng người ta cũng đều biết anh si mê cờ bạc. Bạn bè và gia đình ai cũng động viên Liên đừng lấy Nghĩa. Cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng Liên vẫn quyết định gửi gắm cuộc đời mình cho Nghĩa vì Liên biết mình chỉ yêu mình Nghĩa. Nghĩa cũng yêu Liên và đã không ít lần hứa hẹn sẽ sửa chữa tật cờ bạc và rượu chè khi Liên phàn nàn chuyện đó. Vì yêu Nghĩa nên Liên chấp nhận vì nghĩ anh cũng làm ra tiền.

Thế rồi, cuộc hôn nhân không được sự cho phép của gia đình Liên cũng đã diễn ra. Ngày vu quy Liên vô cùng hạnh phúc. Bạn bè đến chúc tụng mà lo lắng cho Liên. Đôi mắt đượm nỗi u sầu kia như đánh dấu cuộc đời sống trong nước mắt của Liên. Và không ngoài dự đoán của mọi người, sau hai năm ngày Liên làm vợ Nghĩa và sinh cho Nghĩa môt đứa con, Nghĩa lại lao vào cờ bạc, gái gú, rượu chè và bỏ quên vợ. Bao đêm Liên đếm tiếng thở dài lặng lẽ theo tiếng tích tắc của kim đồng hồ để chờ chồng. Có giường mà không nằm, Liên vật vạ trên bàn ăn chờ Nghĩa. Tất cả sự chân tình của Liên Nghĩa đều biết nhưng anh đều dửng dưng như không.

Thế rồi một ngày, cô tận mắt thấy chồng mình lăng nhăng với người tình cũ. Vì quá căm phẫn, Liên chạy đến tát vào mặt chồng nhưng anh ta không hề ngần ngại, vênh mặt lên tỏ vẻ rất khiêu khích và buông lời chua chát: ai bảo cô lấy tôi?

Nỗi uất nghẹn dâng lên trong lòng cô, cô gần như ngất đi. Máu cam trên mũi cô chảy ra. Cô bưng mặt nhưng chồng cô làm ngơ, coi như không biết.

Cô ân hận vì ngày xưa mình đã chọn Nghĩa, chọn một người vốn có bản tính ăn chơi làm chồng. “Nghĩa nói đúng, ai bảo ngày xưa cô lấy anh”, cô nghĩ. Cô chua xót nghĩ đến lời người mà cô gọi là chồng kia nói. Còn dám than thân trách phận nỗi gì? Hôn nhân là việc trọng đại cả đời, vậy mà cô lại liều lĩnh đánh đổi với nó. Cờ bạc, rượu chè đã khiến Nghĩa không còn là người yêu cô thời nào nữa. Cô căm phẫn cuộc đời, căm phẫn số phận đã khiến cho một cô gái tốt bụng như cô phải ôm cay đắng suốt đời.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ