Quần áo

Quần áo

29 thg 8, 2011

Em biết vì sao mình... ế!

Không phải em xấu xí hay có “vấn đề” về giới tính nên mới “ẩm ương”, hơn 30 tuổi mà vẫn chưa có ai “rước” đâu anh ạ. Mà bởi vì trong em có quá nhiều đổ vỡ đối với tình yêu và cuộc sống gia đình.

Có thể trong mắt anh và trong mắt nhiều người, em là một phụ nữ quá cầu toàn. Em luôn thích những gì hoàn hảo nhất. Em thích có nhà đẹp, xe đẹp, có một ông chồng thông minh, tài giỏi và thương yêu em hết lòng. Tất nhiên rồi, đã là con người thì ai cũng mong muốn những gì tốt đẹp nhất, phải không nào?

Em tự nhủ, mình sẽ không yêu sớm, bởi yêu đương khi đang còn học hành sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Em tập trung vào chuyện học để có thể tự mình tìm được một công việc tốt nhất. Như thế đồng nghĩa với việc em có thể tìm kiếm cho mình nhiều cơ hội gặp gỡ những người thành đạt hơn.

Mối tình đầu lúc 22 tuổi của em thật đẹp. Anh ấy hội tụ đủ mọi tiêu chuẩn mà em đã ngầm ao ước từ lâu: thông minh, công việc đáng mơ ước với thu nhập hấp dẫn, cao ráo, đẹp trai, có nhà, có xe. Em thấy mình thật may mắn!

Nhưng ở gần nhau rồi, em mới biết tình yêu đòi hỏi cả hai phải nỗ lực rất nhiều. Em nói em cần bình đẳng trong tình yêu, anh ấy không đồng ý. Thế là để cho mọi chuyện êm đẹp, em đành phải nhượng bộ. Có nghĩa là, nếu dính líu đến chuyện nội trợ, em sẽ phải tự lo lấy, anh ấy chỉ làm những việc mà anh ấy cho là dành cho phái mạnh.



Càng ngày em càng thấy bất đồng ý kiến với anh ấy. Em cũng đi làm, cũng kiếm ra tiền. Nếu như chúng em có ý định tiến đến hôn nhân mà anh vẫn giữ quan niệm cũ kiểu này, e là em không chịu đựng được. Em không thể cứ bị bó chân ngồi ở nhà để suốt ngày quanh quẩn bên cái bếp. Em cần được chia sẻ trách nhiệm.

Thế là chúng em chia tay. Em nghĩ rằng, đàn ông trên thế gian này nhiều lắm, nên em sẽ không đau khổ đâu. Và đúng như thế thật, em yêu người thứ hai ngay sau đó 2 tháng. Anh cũng là một người đàn ông thông minh và thành đạt. Và quan trọng hơn, em thực sự thấy yêu và muốn được ở bên anh ấy.

Em làm mọi thứ vì anh ấy mà không phải đòi hỏi sự bình đẳng. Hết giờ làm, em không lang thang cùng bạn bè nữa mà về đi chợ, nấu những bữa ăn ngon để mời anh ấy đến ăn. Em chăm sóc cho anh ấy khá kỹ, từ chuyện quần áo, giày dép cho đến việc ăn uống.

Em đã yêu anh ấy hết lòng, nhưng rồi phải chứng kiến cảnh ngoại tình của người yêu ngay trước mắt mình. Tệ hơn nữa, anh ấy bảo chưa bao giờ yêu em thật lòng, chỉ đến với em để khỏa lấp nỗi buồn khi chia tay người yêu cũ. Trái tim em tan nát, em không hiểu tại sao người ta lại có thể đối xử với em như thế.

Rồi em cũng trải qua vài mối tình nữa, nhưng đều cảm thấy chán nản. Nhìn cảnh bạn bè yêu, cưới rồi ly dị, em càng thấy không có đủ can đảm để tiến tới hôn nhân với bất kỳ ai. Cái bệnh cầu toàn của em từ ngày đó đến giờ đã giảm nhiều, nhưng em luôn nghĩ, một cuộc hôn nhân được xem là hạnh phúc cần phải hội tụ đủ những yếu tố cần thiết: tình yêu; sự cảm thông, thấu hiểu lẫn nhau; điều kiện kinh tế, sự hy sinh và tha thứ…

Em như “chim sợ cành cong”, dẫu trong thâm tâm vẫn mong ngóng một tình yêu đích thực và một gia đình hạnh phúc, nhưng cái ước mong nhỏ bé ấy càng ngày càng yếu dần. Hằng ngày đọc báo, rồi chứng kiến cảnh gia đình bạn bè tan nát, em bỗng thấy e sợ. Em sợ mình sẽ nằm trong số đó, bởi từ khi bước vào tình yêu đến giờ, chưa có người đàn ông nào tình nguyện ở lại để cùng xây đắp hạnh phúc với em. Sợ bởi cuộc sống bây giờ có quá nhiều cám dỗ.

Bây giờ, em đã hơn 30 tuổi, đã bước qua cái tuổi mà nhiều người gọi là “ế”, nhưng em vẫn không có can đảm “nhắm mắt” lấy cho được tấm chồng. Em rất sợ đổ vỡ. Nhiều lúc em tự hỏi, giữa việc lấy một người chồng không ra gì, để mình và con cái phải chịu khổ và việc làm mẹ đơn thân, việc nào tốt hơn?

Nhiều người khuyên em nên mở lòng để đón đợi tình yêu đích thực chứ đừng khép kín mà mang tiếng “ế” cả đời. Em đồng ý chuyện mở lòng để đón nhận hạnh phúc nhưng vẫn thắc mắc, tại sao người ta lại quan trọng chuyện “ế” hay không “ế” mà không nghĩ đến chuyện “hạnh phúc” hay “không hạnh phúc”?

Riêng em, em sẽ chịu mang tiếng “ế” cho đến khi nào tìm được hạnh phúc cho cuộc đời của chính mình, dù hạnh phúc đó có đến muộn thế nào đi chăng nữa. Có thể suy nghĩ của em không giống với nhiều người, nhưng mỗi người chỉ có một cuộc đời và chẳng ai có thể sống hộ cho người khác, tại sao phải lấy một người chồng mình không hề yêu để thoát khỏi cái tiếng “gái ế” nhỉ?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ