Quần áo

Quần áo

22 thg 7, 2011

Đắng lòng em chồng tham lam

Từ khi lấy Minh, Lan mới phát hiện ra vẻ hiền dịu, thật thà có vẻ ngây thơ trước đây của Linh - cô em chồng, đều là giả tạo.

Từ khi lấy Minh, Lan (Khương Đình - Hà Nội) mới phát hiện ra vẻ hiền dịu, thật thà có vẻ ngây thơ trước đây của Linh - cô em chồng, đều là giả tạo. Trước đây, khi còn yêu Minh, mỗi lần Lan tới nhà chơi, cho Linh món đồ gì là ngay lập tức cô em hét toáng: Sao chị phải khách sáo thế? Em có bao giờ hoang phí thế này đâu” rồi lắm hôm vừa bước vào cổng, Linh đã dúi dụi kéo người yêu của anh trai vào phòng tỉ tê chuyện đứa này tính nết nhỏ mọn thế nào, bà kia tham lam, chao chát ra sao… Chung quy mọi lập luận và lí lẽ cũng như biểu hiện của Linh cho thấy cô em chồng tương lai là một người hết sức dễ chịu.
Thế nhưng mọi chuyện té ngửa khi Lan vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng. Mới sáng sớm ngày về làm dâu đầu tiên, Linh gõ cửa phòng anh chị, nhanh nhảu tay đưa một tờ giấy chi chít những chữ và nói: “Hôm qua em mua hết năm trăm nghìn tiền hoa, chè thuốc hết hai trăm, nến tân hôn cho anh chị, đồ trang trí phòng cưới… Tổng thiệt hại 1,7 triệu. Chị thanh toán để em còn đi làm”. Đang ngái ngủ lại ngại ngùng vì là dâu mới, Lan quay vào phòng lấy 2 triệu đồng đưa cho cô em chồng. Cầm tiền, không nói gì, nó nhanh nhảu quay lưng bước đi, hồn nhiên như không có khoản tiền chị dâu đưa thừa…
Tưởng rằng đó là tính nết bỗ bã của em chồng nhưng Lan đã nhầm. Cứ ngày một, ngày hai, dần dần cái “khối” cáu giận vì cô em chồng tham lam vô lối ngày càng lớn trong lòng Lan. Ai đời chị dâu vừa mua được vài quả vú sữa cho cháu, Linh không những hồn nhiên ngồi ăn tì tì mà còn so đo giành ăn với cháu từng quả to, quả nhỏ. Mẹ chồng làm thịt con gà, có buồng trứng non toan cho vào bát hấp lên cho thằng cháu đích tôn thì Linh vội vàng giằng lấy, cho vào nồi luộc vội và ngồi ăn vô tư lự.
Cùng cảnh công chức đi làm, mỗi người mỗi việc, lương tháng chênh nhau không bao nhiêu nhưng cứ mỗi tháng khi gửi biếu mẹ chồng tiền sinh hoạt, Lan cố tình “bòn” thêm anh chị vài trăm nói là phụ cấp thuốc thang thêm vào cho mẹ nhưng khi sau khi xoa xoa đếm đếm, rút ra, rút vào, cuối cùng Linh cho tất vào ví của mình. Không những thế, họ hàng khách khứa đến nhà Linh vui vẻ tuyên bố anh chị phải chăm cháu nên chi phí trong nhà mình Linh lo hết. Được mỗi cô con gái lại vất vả chăm nuôi khi còn bé, Linh được mẹ chồng hết sức cưng chiều. Điều gì dù đúng, dù sai thì con gái bà vẫn là đúng tất. Bởi vậy mỗi lần Lan “chạm” tới tính tham của Linh là bà dằn dỗi không hài lòng, thậm chí còn đứng ra bênh chằm chặp. Bao lần Lan góp ý để mẹ chồng chỉnh đốn cô em nhưng bà một mực “kệ nó, kệ nó”.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, cụ ngoại nhà chồng bán mảnh đất, chia cho con cháu mỗi đứa tí chút gọi là lộc tổ tiên, vợ chồng Lan chưa giơ tay ra nhận vì muốn cụ để tiền dưỡng già thì Linh vội vàng đỡ lấy: “Anh chị ấy hôm qua bảo với bố mẹ cháu là không lấy, bảo cho cháu để chuẩn bị lấy chồng…” rồi Linh vội vàng chộp ba chỉ vàng cụ chồng để trên bàn cho vào túi xách. Ấm ức nhưng nói thì mang tiếng mình tham nên Lan đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”…

Giỗ đầu bố chồng, khách khứa đến đầy nhà, tay khệ nệ đồ lễ, tiền phúng viếng... Mừng thầm vì cô em chồng hôm nay bỗng dưng nhanh nhảu chạy lại ban thờ sắp đồ lễ, châm hương cho khách bao nhiêu thì cuối cùng Lan té ngửa vì sự tính toán sắp đặt của cô em chồng bấy nhiêu. Hóa ra để phân chia được những đồ viếng hạng sang (phục vụ cho mình) và bình dân (cho ai cũng được) Linh rón rén tạ lễ và mang vào phòng giấu những thứ ngon, lạ, hợp sở thích của mình, tiền khách khứa của anh trai phúng viếng bố, Linh cũng “nhẹ nhàng” gom lại, cho vào tủ mình khóa kín và không mảy may ý kiến. Đến khi cỗ bàn xong xuôi, ngồi tính toán những khoản chi, chị dâu vừa hỏi đến số tiền viếng Linh đứng phắt dậy: “Được vài đồng thôi mà” rồi lại lẳng lặng vào phòng đóng kín cửa lại, mặc kệ cả nhà họp bàn sau giỗ...
Ngày mẹ chồng ốm, bất tỉnh nhân sự, bao nhiêu tiền dành dụm đưa cho em chồng gửi tiết kiệm bấy lâu nhưng Linh một mực khăng khăng: "Mẹ già cả, ngoài đồng lương còm cõi chi tiêu hàng ngày thì lấy đâu ra mà để dành! Các anh là con trai thì đóng góp vào chăm mẹ". Đưa mẹ vào viện không mảy may để ý tới sức khỏe của bà cụ, Linh nhanh nhảu lục túi, luồn tay tháo đôi hoa tai và mấy chỉ vàng bà cụ đã đeo mười mấy năm nhét tọt vào túi...
Xong xuôi đám tang của mẹ, mấy anh em ngồi lại chuyện trò. Lúc này mọi người mới hỏi han đến số tài sản của mẹ dành dụm bấy lâu. Quay sang hỏi Linh thì Linh ráo hoảnh: "Làm gì có tiền của gì. Lâu nay ở với mẹ, em còn phải thêm thắt nữa là... Em chỉ thấy mẹ di chúc lại rằng sẽ cho em một phần ba diện tích đất nhà đang ở...". Nghe Linh nói vậy, không chỉ có Lan mà cả mấy anh em đều nhìn nhau lắc đầu, ngán ngẩm.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ